Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 42:
Cửu Chanh
18/09/2024
“Cô đã thu dọn xong hết chưa?” Quý Đạc vẫn bình tĩnh như thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
"Vẫn còn mấy bộ quần áo, mẹ tôi đang giúp tôi gấp."
Quý Đạc không nói gì, đi vào nhìn qua, thấy toàn là quần áo cũ vá chằng vá đụp: "Quần áo không cần mang đâu, về mua đồ mới."
Rõ ràng là anh không muốn ở đây lâu thêm nữa, hôm qua hai người đã lỡ mất một đêm, nếu không nhanh chóng lên đường thì thời gian đúng là không còn nhiều.
Lâm Kiều cũng không quan tâm đến mấy bộ quần áo ấy nữa, cô thu dọn những thứ quan trọng vào ba lô, những thứ khác thì buộc thành một gói nhỏ: "Mang theo bấy nhiêu là đủ rồi." Ít đến mức đáng thương.
Lưu Ngọc Lan cũng hiểu ý, gương mặt dịu dàng thoáng chốc trở nên căng thẳng: "Hai đứa định đi ngay sao?"
Lâm Kiều đáp một tiếng "Vâng", rồi nghĩ ngợi một chút, nắm lấy tay bà ấy: "Mẹ đừng lo lắng, đợi con ổn định rồi sẽ viết thư cho mẹ."
Cuối cùng con gái cũng không còn ghét bỏ mình như trước, nhưng chưa kịp ở cùng bao lâu đã phải đi, sau này xa tận Yến Đô, muốn gặp mặt lại càng khó hơn.
Lưu Ngọc Lan gật đầu, cố nở một nụ cười, nhưng có phần gượng gạo: "Mẹ có thể nói chuyện riêng với con một chút không?"
Lâm Kiều đang định đưa người ra ngoài thì Quý Đạc đã quay người bước ra khỏi cửa: "Tôi đợi cô trên xe."
Người vừa ra khỏi, Lưu Ngọc Lan sờ vào túi, lấy hết tiền bên trong ra: "Lần này mẹ không mang theo nhiều, con cứ cầm lấy trước đi."
Lâm Kiều không ngờ bà ấy làm vậy chỉ để đưa tiền cho mình, cô ngẩn ra, theo phản xạ định từ chối.
"Con ngoan, để mẹ yên tâm." Lưu Ngọc Lan nắm chặt tay cô, không cho cô từ chối, nhất quyết nhét tiền vào tay cô, mắt đỏ hoe: "Hai nhà chúng ta đã hơn mười năm không liên lạc, không biết nhà bên kia thế nào, con cứ giữ chút tiền phòng khi cần dùng đến."
Bà ấy bóp nhẹ tay cô: "Nếu nhà đó đối xử không tốt với con, thì cứ về đây. Chúng ta cũng không nhất thiết phải trèo cao, mẹ sẽ tìm cho con một người khác, điều kiện không cần quá tốt, nhưng ít nhất là người tử tế, có thể sống tốt với con."
Dù tương lai có ra sao, Lâm Kiều tin rằng, những lời bà ấy nói lúc này đều xuất phát từ tấm lòng chân thật.
Không biết trong truyện, nguyên chủ có biết rằng bà ấy đã từng chu cấp cho mình không.
Lâm Kiều nghĩ rằng, nguyên chủ dù gì cũng được giáo dục đàng hoàng, tính cách không đến nỗi tệ, nếu không phải quá thiếu thốn tình cảm, lấy nam chính làm tất cả trong cuộc sống thì có lẽ đã không trở nên như vậy.
Cô không từ chối nữa, cất tiền vào chiếc túi nhỏ may bên trong áo.
Lưu Ngọc Lan lúc này mới thả tay ra, giúp cô xách gói đồ: "Đi thôi, mẹ tiễn con."
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy Tôn Tú Chi và Lâm Thủ Nghĩa đang cãi nhau trong sân.
Những người ngoài xem náo nhiệt đã tản đi hết, nhưng mắt Tôn Tú Chi vẫn đỏ hoe, rõ ràng vẫn chưa nguôi giận: "Lâm Thủ Nghĩa, ông là đồ già ngu ngốc! Ông không biết Mã Vinh Lượng là hạng người gì không? Còn định đẩy con gái ông vào hố lửa! Tôi mắt mù mới cưới phải ông – cái đồ không có chút nhân tính này!"
"Không có nhân tính? Vậy lúc bà giới thiệu nó cho Lâm Kiều, sao bà không nói là hố lửa?"
"Vẫn còn mấy bộ quần áo, mẹ tôi đang giúp tôi gấp."
Quý Đạc không nói gì, đi vào nhìn qua, thấy toàn là quần áo cũ vá chằng vá đụp: "Quần áo không cần mang đâu, về mua đồ mới."
Rõ ràng là anh không muốn ở đây lâu thêm nữa, hôm qua hai người đã lỡ mất một đêm, nếu không nhanh chóng lên đường thì thời gian đúng là không còn nhiều.
Lâm Kiều cũng không quan tâm đến mấy bộ quần áo ấy nữa, cô thu dọn những thứ quan trọng vào ba lô, những thứ khác thì buộc thành một gói nhỏ: "Mang theo bấy nhiêu là đủ rồi." Ít đến mức đáng thương.
Lưu Ngọc Lan cũng hiểu ý, gương mặt dịu dàng thoáng chốc trở nên căng thẳng: "Hai đứa định đi ngay sao?"
Lâm Kiều đáp một tiếng "Vâng", rồi nghĩ ngợi một chút, nắm lấy tay bà ấy: "Mẹ đừng lo lắng, đợi con ổn định rồi sẽ viết thư cho mẹ."
Cuối cùng con gái cũng không còn ghét bỏ mình như trước, nhưng chưa kịp ở cùng bao lâu đã phải đi, sau này xa tận Yến Đô, muốn gặp mặt lại càng khó hơn.
Lưu Ngọc Lan gật đầu, cố nở một nụ cười, nhưng có phần gượng gạo: "Mẹ có thể nói chuyện riêng với con một chút không?"
Lâm Kiều đang định đưa người ra ngoài thì Quý Đạc đã quay người bước ra khỏi cửa: "Tôi đợi cô trên xe."
Người vừa ra khỏi, Lưu Ngọc Lan sờ vào túi, lấy hết tiền bên trong ra: "Lần này mẹ không mang theo nhiều, con cứ cầm lấy trước đi."
Lâm Kiều không ngờ bà ấy làm vậy chỉ để đưa tiền cho mình, cô ngẩn ra, theo phản xạ định từ chối.
"Con ngoan, để mẹ yên tâm." Lưu Ngọc Lan nắm chặt tay cô, không cho cô từ chối, nhất quyết nhét tiền vào tay cô, mắt đỏ hoe: "Hai nhà chúng ta đã hơn mười năm không liên lạc, không biết nhà bên kia thế nào, con cứ giữ chút tiền phòng khi cần dùng đến."
Bà ấy bóp nhẹ tay cô: "Nếu nhà đó đối xử không tốt với con, thì cứ về đây. Chúng ta cũng không nhất thiết phải trèo cao, mẹ sẽ tìm cho con một người khác, điều kiện không cần quá tốt, nhưng ít nhất là người tử tế, có thể sống tốt với con."
Dù tương lai có ra sao, Lâm Kiều tin rằng, những lời bà ấy nói lúc này đều xuất phát từ tấm lòng chân thật.
Không biết trong truyện, nguyên chủ có biết rằng bà ấy đã từng chu cấp cho mình không.
Lâm Kiều nghĩ rằng, nguyên chủ dù gì cũng được giáo dục đàng hoàng, tính cách không đến nỗi tệ, nếu không phải quá thiếu thốn tình cảm, lấy nam chính làm tất cả trong cuộc sống thì có lẽ đã không trở nên như vậy.
Cô không từ chối nữa, cất tiền vào chiếc túi nhỏ may bên trong áo.
Lưu Ngọc Lan lúc này mới thả tay ra, giúp cô xách gói đồ: "Đi thôi, mẹ tiễn con."
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy Tôn Tú Chi và Lâm Thủ Nghĩa đang cãi nhau trong sân.
Những người ngoài xem náo nhiệt đã tản đi hết, nhưng mắt Tôn Tú Chi vẫn đỏ hoe, rõ ràng vẫn chưa nguôi giận: "Lâm Thủ Nghĩa, ông là đồ già ngu ngốc! Ông không biết Mã Vinh Lượng là hạng người gì không? Còn định đẩy con gái ông vào hố lửa! Tôi mắt mù mới cưới phải ông – cái đồ không có chút nhân tính này!"
"Không có nhân tính? Vậy lúc bà giới thiệu nó cho Lâm Kiều, sao bà không nói là hố lửa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.