Thập Niên 80: Gả Cho Chú Của Nam Chính
Chương 9:
Cửu Chanh
18/09/2024
Chính vì tính cách đó của anh mà không ít người e ngại Quý Đạc. Tiểu Phương lần đầu tiên thấy một cô gái trẻ nói chuyện thoải mái trước mặt anh như vậy. Sau khi đỗ xe ở một chỗ râm mát, cậu ấy không khỏi nhìn gương chiếu hậu một cái.
Lâm Kiều nhận ra, mỉm cười hỏi: "Đồng chí nhập ngũ bao lâu rồi? Anh lái xe giỏi thật."
Tài xế trong quân đội ai cũng lái xe rất giỏi, lái cho lãnh đạo thì không dám lơ là. Những người chuyên lái xe vận tải lại càng cừ, họ từng gặp đủ loại địa hình phức tạp, thậm chí gặp sạt lở phía trước, chỉ cần một cú quay đầu là có thể lùi xe, đi về theo lối cũ.
Nhưng so với Lâm Kiều, Tiểu Phương không biết cách giao tiếp lắm. Cậu ấy cảm thấy hơi xấu hổ khi bị phát hiện đang nhìn lén cô: "Cũng chưa lâu lắm."
Làm tài xế ngoài việc lái xe giỏi, quan trọng là phải thận trọng.
Lâm Kiều trò chuyện với cậu ấy không phải để khai thác thông tin, cô chỉ mỉm cười chỉ ra ngoài: "Tôi có thể xuống xe đi dạo một chút không? Tôi sẽ không đi xa, chỉ quanh đây thôi, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Khi Quý Đạc rời đi, anh không nói là không được xuống xe. Tiểu Phương "ừ" một tiếng.
Lâm Kiều nói sẽ quay lại, quả nhiên chưa lâu sau, Tiểu Phương thấy cô cầm theo một túi táo quay về.
Quý Đạc từ trên lầu xuống cũng nhìn thấy túi táo đó, ánh mắt anh lướt qua.
Lâm Kiều nhận ra, nói: "Tôi vừa thấy cửa hàng bên cạnh có bán táo nên mua một ít. Táo tượng trưng cho sự bình an, ý nghĩa tốt."
Đến thăm bệnh mà đi tay không là điều thất lễ. Số tiền cô có không nhiều, chỉ đủ để mua những quả táo này.
Thực ra, thời này người ta thường tặng trái cây đóng hộp, nhưng với điều kiện của nhà họ Quý thì chắc chắn không thiếu mấy thứ đó, táo tươi lại lành mạnh hơn.
Lâm Kiều hỏi Quý Đạc: "Tình trạng của ông cụ Quý thế nào rồi?"
"Bị cao huyết áp, không có gì nghiêm trọng." Quý Đạc giúp cô mở cửa xe: "Đi thôi, tôi sẽ đưa cô lên."
Ông cụ Quý ở trong phòng bệnh dành cho cán bộ, căn phòng sạch sẽ, chỉ có hai giường bệnh đặt cạnh nhau.
Ông cụ nằm ở giường gần cửa sổ, tóc bạc trắng, nhìn rõ là đã lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm. Vừa thấy Lâm Kiều, ông đã định ngồi dậy.
Từ Lệ ngồi bên cạnh vội vàng đỡ ông: "Ông chậm thôi, cẩn thận kẻo lại ngã."
"Tôi đã nói là không sao, chỉ tại bà lo lắng quá thôi." Ông cụ tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn từ từ ngồi dậy.
Từ Lệ đỡ ông ngồi tựa vào đầu giường, sau đó kéo ghế cho Lâm Kiều ngồi, rót cho cô một cốc nước nóng: "Đi đường xa thế này có mệt không?"
Có vẻ bà chính là vợ của ông cụ Quý. Bà trông vẫn khá trẻ trung và xinh đẹp, đó là vẻ đẹp không phai mờ theo thời gian mà càng thêm phần điềm tĩnh, từ tốn, tạo cảm giác dễ chịu hơn nhiều so với Diệp Mẫn Thục.
Lâm Kiều nhận ra, mỉm cười hỏi: "Đồng chí nhập ngũ bao lâu rồi? Anh lái xe giỏi thật."
Tài xế trong quân đội ai cũng lái xe rất giỏi, lái cho lãnh đạo thì không dám lơ là. Những người chuyên lái xe vận tải lại càng cừ, họ từng gặp đủ loại địa hình phức tạp, thậm chí gặp sạt lở phía trước, chỉ cần một cú quay đầu là có thể lùi xe, đi về theo lối cũ.
Nhưng so với Lâm Kiều, Tiểu Phương không biết cách giao tiếp lắm. Cậu ấy cảm thấy hơi xấu hổ khi bị phát hiện đang nhìn lén cô: "Cũng chưa lâu lắm."
Làm tài xế ngoài việc lái xe giỏi, quan trọng là phải thận trọng.
Lâm Kiều trò chuyện với cậu ấy không phải để khai thác thông tin, cô chỉ mỉm cười chỉ ra ngoài: "Tôi có thể xuống xe đi dạo một chút không? Tôi sẽ không đi xa, chỉ quanh đây thôi, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Khi Quý Đạc rời đi, anh không nói là không được xuống xe. Tiểu Phương "ừ" một tiếng.
Lâm Kiều nói sẽ quay lại, quả nhiên chưa lâu sau, Tiểu Phương thấy cô cầm theo một túi táo quay về.
Quý Đạc từ trên lầu xuống cũng nhìn thấy túi táo đó, ánh mắt anh lướt qua.
Lâm Kiều nhận ra, nói: "Tôi vừa thấy cửa hàng bên cạnh có bán táo nên mua một ít. Táo tượng trưng cho sự bình an, ý nghĩa tốt."
Đến thăm bệnh mà đi tay không là điều thất lễ. Số tiền cô có không nhiều, chỉ đủ để mua những quả táo này.
Thực ra, thời này người ta thường tặng trái cây đóng hộp, nhưng với điều kiện của nhà họ Quý thì chắc chắn không thiếu mấy thứ đó, táo tươi lại lành mạnh hơn.
Lâm Kiều hỏi Quý Đạc: "Tình trạng của ông cụ Quý thế nào rồi?"
"Bị cao huyết áp, không có gì nghiêm trọng." Quý Đạc giúp cô mở cửa xe: "Đi thôi, tôi sẽ đưa cô lên."
Ông cụ Quý ở trong phòng bệnh dành cho cán bộ, căn phòng sạch sẽ, chỉ có hai giường bệnh đặt cạnh nhau.
Ông cụ nằm ở giường gần cửa sổ, tóc bạc trắng, nhìn rõ là đã lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm. Vừa thấy Lâm Kiều, ông đã định ngồi dậy.
Từ Lệ ngồi bên cạnh vội vàng đỡ ông: "Ông chậm thôi, cẩn thận kẻo lại ngã."
"Tôi đã nói là không sao, chỉ tại bà lo lắng quá thôi." Ông cụ tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn từ từ ngồi dậy.
Từ Lệ đỡ ông ngồi tựa vào đầu giường, sau đó kéo ghế cho Lâm Kiều ngồi, rót cho cô một cốc nước nóng: "Đi đường xa thế này có mệt không?"
Có vẻ bà chính là vợ của ông cụ Quý. Bà trông vẫn khá trẻ trung và xinh đẹp, đó là vẻ đẹp không phai mờ theo thời gian mà càng thêm phần điềm tĩnh, từ tốn, tạo cảm giác dễ chịu hơn nhiều so với Diệp Mẫn Thục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.