Chương 7
Mộ Kiến Xuân Thâm
10/06/2023
Ngay cả khi đây là một trò chơi hoặc một giấc mơ, cô ấy cũng tuyệt đối không cần gả cho Đỗ Quân Cường!
Nhưng Quý Mạn Linh ở trong phòng khác cũng không được vui, cô ta nghĩ rằng Thẩm Quế Hương hướng về Quý Xán Xán, cứ cái đà này thì sớm hay muộn Quý Xán Xán cũng lấn lướt cô ta.
Nghĩ đến đây, Quý Mạn Linh giả vờ vô ý trở lại phòng, nhìn thấy đôi chân trắng nõn nà của Quý Xán Xán lộ ra ngoài váy, cùng đôi giày cao gót khiến đôi chân của cô trở nên thon thả, cô ta bỗng cảm thấy thật chướng mắt!
“Quý Xán Xán, mày may cái váy này ở tiệm nào vậy, tao cũng muốn may một cái.”
Quý Xán Xán nhìn cô ta một cách phòng thủ, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải nói với cô?”
Trong nhà này ngoài em trai ra thì Quý Mạn Linh thường ngày rất được cưng chiều, lại cảm thấy Quý Xán Xán cướp đi người cô ta nhìn trúng, vì vậy thô lỗ đẩy vai cô: “Đừng có không biết xấu hổ!”
“Cô đang làm gì vậy ——”
Quý Xán Xán không thể chống lại sức mạnh của cô ta, đột nhiên ngã xuống đất, như thể đầu đập xuống mặt đất, bùm một tiếng nằm yên trên mặt đất.
Quý Mạn Linh sửng sốt một chút, cái con nhỏ vô dụng này, mới đẩy nhẹ đã ngã lăn ra đó rồi!
“Ê, mày đừng có mà giả chết”
Thẩm Quế Hương nghe được động tĩnh, ngồi ở phòng khách hét lớn: “Chuyện gì vậy?”
Quý Mạn Linh quay đầu đi ra ngoài oán trách: “Mẹ, con không có đánh nó, nó tự mình ngã xuống!”
Quý Xán Xán thoáng thấy cô ta đi ra ngoài, véo mạnh vùng da trắng nõn trên trán làm nó sưng đỏ lên, sau đó tiếp tục nằm trên mặt đất “hôn mê”.
Thẩm Quế Hương cùng Quý Mạn Linh bước vào, nhìn thấy Quý Xán Xán yếu ớt mở mắt, vết sưng đỏ trên trán lộ rõ. Thẩm Quế Hương còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền thấy Quý Xán Xán gian nan bò dậy, trong ánh mắt đều là xa lạ.
“Các người là ai?”
“Cái gì?”
Đôi mắt hoa đào của Quý Xán Xán ngập nước, mang theo nồng đậm hoảng sợ cùng nghi hoặc: “Các người là ai? Đây là chỗ nào?” Cô vừa nói vừa xoa xoa đầu.
Thẩm Quế Hương không chắc chắn hỏi: “Mạn Linh, con đánh nó phải không?”
Xán Xán vừa trở về luôn nịnh bợ Quý Mạn Linh, mới vừa rồi hai người nói gì bà ta đều nghe rõ ràng, hiện tại thành ra như vậy, bỗng dưng bà ta không khỏi cảm thấy hối hận vì vừa rồi không ngăn cản Quý Mạn Linh.
“Mẹ, con không có! Con chỉ đẩy nó một chút, nó, nó tự ngã xuống đất thật mà!”
“Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Quý Xán Xán, con che đầu làm gì?”
Quý Xán Xán lui về phía sau một bước: “Các người là ai? Đầu tôi đau quá, tại sao tôi không thể nhớ được gì? Đây là nhà của ai?”
Nhưng Quý Mạn Linh ở trong phòng khác cũng không được vui, cô ta nghĩ rằng Thẩm Quế Hương hướng về Quý Xán Xán, cứ cái đà này thì sớm hay muộn Quý Xán Xán cũng lấn lướt cô ta.
Nghĩ đến đây, Quý Mạn Linh giả vờ vô ý trở lại phòng, nhìn thấy đôi chân trắng nõn nà của Quý Xán Xán lộ ra ngoài váy, cùng đôi giày cao gót khiến đôi chân của cô trở nên thon thả, cô ta bỗng cảm thấy thật chướng mắt!
“Quý Xán Xán, mày may cái váy này ở tiệm nào vậy, tao cũng muốn may một cái.”
Quý Xán Xán nhìn cô ta một cách phòng thủ, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải nói với cô?”
Trong nhà này ngoài em trai ra thì Quý Mạn Linh thường ngày rất được cưng chiều, lại cảm thấy Quý Xán Xán cướp đi người cô ta nhìn trúng, vì vậy thô lỗ đẩy vai cô: “Đừng có không biết xấu hổ!”
“Cô đang làm gì vậy ——”
Quý Xán Xán không thể chống lại sức mạnh của cô ta, đột nhiên ngã xuống đất, như thể đầu đập xuống mặt đất, bùm một tiếng nằm yên trên mặt đất.
Quý Mạn Linh sửng sốt một chút, cái con nhỏ vô dụng này, mới đẩy nhẹ đã ngã lăn ra đó rồi!
“Ê, mày đừng có mà giả chết”
Thẩm Quế Hương nghe được động tĩnh, ngồi ở phòng khách hét lớn: “Chuyện gì vậy?”
Quý Mạn Linh quay đầu đi ra ngoài oán trách: “Mẹ, con không có đánh nó, nó tự mình ngã xuống!”
Quý Xán Xán thoáng thấy cô ta đi ra ngoài, véo mạnh vùng da trắng nõn trên trán làm nó sưng đỏ lên, sau đó tiếp tục nằm trên mặt đất “hôn mê”.
Thẩm Quế Hương cùng Quý Mạn Linh bước vào, nhìn thấy Quý Xán Xán yếu ớt mở mắt, vết sưng đỏ trên trán lộ rõ. Thẩm Quế Hương còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền thấy Quý Xán Xán gian nan bò dậy, trong ánh mắt đều là xa lạ.
“Các người là ai?”
“Cái gì?”
Đôi mắt hoa đào của Quý Xán Xán ngập nước, mang theo nồng đậm hoảng sợ cùng nghi hoặc: “Các người là ai? Đây là chỗ nào?” Cô vừa nói vừa xoa xoa đầu.
Thẩm Quế Hương không chắc chắn hỏi: “Mạn Linh, con đánh nó phải không?”
Xán Xán vừa trở về luôn nịnh bợ Quý Mạn Linh, mới vừa rồi hai người nói gì bà ta đều nghe rõ ràng, hiện tại thành ra như vậy, bỗng dưng bà ta không khỏi cảm thấy hối hận vì vừa rồi không ngăn cản Quý Mạn Linh.
“Mẹ, con không có! Con chỉ đẩy nó một chút, nó, nó tự ngã xuống đất thật mà!”
“Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Quý Xán Xán, con che đầu làm gì?”
Quý Xán Xán lui về phía sau một bước: “Các người là ai? Đầu tôi đau quá, tại sao tôi không thể nhớ được gì? Đây là nhà của ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.