Thập Niên 80: Gả Cho Nam Chính
Chương 20: Không Xứng 2
Cửu Châu Đại Nhân
28/09/2022
Nhắc đến người này, Uông Hồng Anh lại liếc mắt qua xác nhận một lần nữa: “Lần này thật sự không được à? Nhà trai bên đó nhờ người mai mối chuyển lời, nói là rất hài lòng với con, còn muốn tiếp tục phát triển mối quan hệ nữa.”
Nhạc Hỷ lắc đầu, kiên quyết từ chối.
Nhạc Thuận ngồi ở một bên đọc báo, thấy vậy không nhịn được mà hỏi một câu: “Nhìn thái độ của con như thế, có phải là thằng bé kia có gì không tốt không?”
Cha ruột luôn cảm thấy con gái của mình rất tốt, còn người không tốt đương niên là người khác rồi.
Uông Hồng Anh nghe xong liền im lặng.
Người ta muốn công việc thì có công việc, muốn ngoại hình đều có ngoại hình, ăn nói thì khéo léo có ngọt có mặn, còn điểm gì mà không tốt nữa chứ.
Ai biết giây tiếp theo nghe Nhạc Hỷ kể sơ qua quá trình xem mắt hôm nay một lượt, nhấn mạnh trọng điểm là người ta có bao nhiêu em gái tốt, còn không biết xấu hổ mà làm ra cái bộ dạng tự hào như đi khoe chiến công.
Người như thế này sao có thể hợp để kết hôn?
Nhạc Thuận nghe xong thì liền lắc đầu, nói là chuyện xem mắt này coi như thôi đi, nhà bọn họ không kham nổi.
Uông Hồng Anh nghe xong liền mồm chữa O mắt chữ A ngạc nhiên hỏi: “Có thật không vậy? Đây, đây, thằng bé kia thật sự là yêu râu xanh à? Nếu như nó dám dở trò lưu manh với nhiều cô gái như vậy, chẳng lẽ không có ai đến tố cáo nó?”
Nhạc Hỷ đoán rằng có lẽ là do thủ đoạn của người ta lợi hại, cho nên những cô gái đó dù biết bị lừa mà vẫn cam tâm tình nguyện hoặc là bị chịu thiệt rồi những vẫn không muốn tuyên cáo ra bên ngoài đi.
Uông Hồng Anh nghe xong mấy lời này, trong lòng cũng coi như là mở rộng tầm nhìn, hóa ra là vẫn còn có kiểu người như thế này.
Nếu như điều đó là thật, vậy lần này là bà ấy giới thiệu người này cho con gái …
Bà ấy không khỏi lặng lẽ nhìn về phía chồng, trong lòng cảm thấy áy náy.
Cũng may là vẻ mặt của Nhạc Thuận vẫn bình thường, cũng không có ý muốn tức giận với bà ấy.
Mà Nhạc Hỷ ở luôn ở bên cạnh bà ấy cũng không bày tỏ sự bất mãn nào cả.
Uông Hồng Anh lúc này mới yên tâm đôi chút, nhưng rốt cuộc vẫn có chút lo lắng, sau đó liền bắt đầu chú ý đến việc theo dõi sự việc này.
Lỡ như người này thật sự không phải là một tay dễ chọc vào, bà ấy nhất định phải cẩn thận không được để anh ta hủy hoại danh tiếng của Nhạc Hỷ nhà bọn họ, nếu không thì mặt mũi của bà ấy biết chui vào cái lỗ nào bây giờ?
Sau khi tìm hiểu, bà ấy rất nhanh đã phát hiện ra những chuyện gần đây của anh ta.
Cái tên đàn ông lăng nhăng bị con gái của chồng ghét bỏ, sau đó đã bị người khác tố cáo là đi lừa gạt tình cảm của rất nhiều cô gái, sau đó bị bắt vì tội tối ngày dở trò lưu manh đi trêu đùa con gái nhà lành!
Tối ngày hôm đó, lúc cả nhà đang quây quần ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ, Uông Hồng Anh đã đề cập đến vấn đề này một cách rất nhẹ nhõm.
Sau khi Nhạc Thuận và Nhạc Hỷ nghe xong đều cảm thấy rất kỳ lạ, trước đây không phải người này che giấu bộ mặt thật của mình rất tốt hay sao, sao mà nói bị lật xe là bị lật xe luôn rồi, rốt cuộc là có chuyện gì khác xảy ra ở trong đó không.
Vì có quen biết với bà mối nên Uông Hồng Anh cũng biết một chút chuyện bên trong.
Nói đến đây thì chuyện này hình như là có liên quan đến gia đình bọn họ.
“Nghe nói là bởi vì cậu ta đi xem mắt với Nhạc Hỷ nhà chúng ta đã định cải tà quy chính rồi, nhưng lại bị đám em gái tốt của cậu ta biết, sau đó tất cả như ong vỡ tổ đều tranh nhau muốn gả cho cậu ta, cậu ta không muốn, thế là có người vì yêu sinh hận, nói cái gì mà không ăn được thì phải đạp đổ.”
Sau đó người bị báo cảnh sát đến bắt rồi.
Nhạc Hỷ, Nhạc Thuận: “...”
Thật sự là quả báo đến không chừa một ai mà, nhưng cũng không vui vẻ gì cho cam, đi đến kết cục đó thì cũng coi như anh ta tự làm tự chịu, không trách được người khác, cũng chẳng liên quan gì đến nhà của bọn cô.
Nhạc Thuận vỗ bàn nói: “Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, mau đi tìm đối tượng xem mắt khác cho Nhạc Tử đi.”
Mặc kệ là có bị định tội gì hay không, tóm lại là phải phủi sạch quan hệ với tên nhãi đó đi, kẻo đám người điên đó lại nhớ đến Nhạc Hỷ, lúc ghen tuông sẽ chuyển hết oán hận lên đầu cô.
Nhạc Hỷ mệt tâm nói: “Còn xem mắt nữa ạ?”
Xem mắt đã gặp phải hai người kỳ lạ như vậy rồi, cô không muốn đi nữa đâu.
Thời gian này thà cô ngồi ôn thi đại học không phải là tốt hơn sao?
Vẻ mặt của mẹ kế hơi xấu hổ, hai lần đầu sắp xếp mối không tốt, thật ra bà ấy cũng không định sắp ngay mối thứ ba đâu, lòng tự tin bị đả kích mạnh mẽ lắm rồi, cho nên từ từ rồi tính tiếp.
Nhưng Nhạc Thuận lại kiên quyết ngoài ý muốn: “Hai lần trước đều đi xem mắt rồi, chỉ thiếu điều muốn tăng xông, không thì chúng ta giả làm người vô tội bị người khác ghi hận báo thù?”
Nhạc Hỷ và mẹ kế nhìn nhau, về cơ bản cũng hiểu ý của ông ấy muốn nói.
Uông Hồng Anh đáp lại trước: “Vậy, vậy tôi sẽ bảo bà mối chọn một người thật tốt, yên tâm đi, lần này nhất định…”
Nhất định cái quần gì chứ, có hai bài học từ quá khứ rồi, bản thân bà ấy cũng không dám bảo đảm điều gì.
Cũng chỉ có thể được đến đâu hay đến đó thôi, dù sao lần này cũng chỉ là tạo một hiện trường giả mà thôi, lại không thể nào thành thật.
Nhạc Hỷ lắc đầu, kiên quyết từ chối.
Nhạc Thuận ngồi ở một bên đọc báo, thấy vậy không nhịn được mà hỏi một câu: “Nhìn thái độ của con như thế, có phải là thằng bé kia có gì không tốt không?”
Cha ruột luôn cảm thấy con gái của mình rất tốt, còn người không tốt đương niên là người khác rồi.
Uông Hồng Anh nghe xong liền im lặng.
Người ta muốn công việc thì có công việc, muốn ngoại hình đều có ngoại hình, ăn nói thì khéo léo có ngọt có mặn, còn điểm gì mà không tốt nữa chứ.
Ai biết giây tiếp theo nghe Nhạc Hỷ kể sơ qua quá trình xem mắt hôm nay một lượt, nhấn mạnh trọng điểm là người ta có bao nhiêu em gái tốt, còn không biết xấu hổ mà làm ra cái bộ dạng tự hào như đi khoe chiến công.
Người như thế này sao có thể hợp để kết hôn?
Nhạc Thuận nghe xong thì liền lắc đầu, nói là chuyện xem mắt này coi như thôi đi, nhà bọn họ không kham nổi.
Uông Hồng Anh nghe xong liền mồm chữa O mắt chữ A ngạc nhiên hỏi: “Có thật không vậy? Đây, đây, thằng bé kia thật sự là yêu râu xanh à? Nếu như nó dám dở trò lưu manh với nhiều cô gái như vậy, chẳng lẽ không có ai đến tố cáo nó?”
Nhạc Hỷ đoán rằng có lẽ là do thủ đoạn của người ta lợi hại, cho nên những cô gái đó dù biết bị lừa mà vẫn cam tâm tình nguyện hoặc là bị chịu thiệt rồi những vẫn không muốn tuyên cáo ra bên ngoài đi.
Uông Hồng Anh nghe xong mấy lời này, trong lòng cũng coi như là mở rộng tầm nhìn, hóa ra là vẫn còn có kiểu người như thế này.
Nếu như điều đó là thật, vậy lần này là bà ấy giới thiệu người này cho con gái …
Bà ấy không khỏi lặng lẽ nhìn về phía chồng, trong lòng cảm thấy áy náy.
Cũng may là vẻ mặt của Nhạc Thuận vẫn bình thường, cũng không có ý muốn tức giận với bà ấy.
Mà Nhạc Hỷ ở luôn ở bên cạnh bà ấy cũng không bày tỏ sự bất mãn nào cả.
Uông Hồng Anh lúc này mới yên tâm đôi chút, nhưng rốt cuộc vẫn có chút lo lắng, sau đó liền bắt đầu chú ý đến việc theo dõi sự việc này.
Lỡ như người này thật sự không phải là một tay dễ chọc vào, bà ấy nhất định phải cẩn thận không được để anh ta hủy hoại danh tiếng của Nhạc Hỷ nhà bọn họ, nếu không thì mặt mũi của bà ấy biết chui vào cái lỗ nào bây giờ?
Sau khi tìm hiểu, bà ấy rất nhanh đã phát hiện ra những chuyện gần đây của anh ta.
Cái tên đàn ông lăng nhăng bị con gái của chồng ghét bỏ, sau đó đã bị người khác tố cáo là đi lừa gạt tình cảm của rất nhiều cô gái, sau đó bị bắt vì tội tối ngày dở trò lưu manh đi trêu đùa con gái nhà lành!
Tối ngày hôm đó, lúc cả nhà đang quây quần ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ, Uông Hồng Anh đã đề cập đến vấn đề này một cách rất nhẹ nhõm.
Sau khi Nhạc Thuận và Nhạc Hỷ nghe xong đều cảm thấy rất kỳ lạ, trước đây không phải người này che giấu bộ mặt thật của mình rất tốt hay sao, sao mà nói bị lật xe là bị lật xe luôn rồi, rốt cuộc là có chuyện gì khác xảy ra ở trong đó không.
Vì có quen biết với bà mối nên Uông Hồng Anh cũng biết một chút chuyện bên trong.
Nói đến đây thì chuyện này hình như là có liên quan đến gia đình bọn họ.
“Nghe nói là bởi vì cậu ta đi xem mắt với Nhạc Hỷ nhà chúng ta đã định cải tà quy chính rồi, nhưng lại bị đám em gái tốt của cậu ta biết, sau đó tất cả như ong vỡ tổ đều tranh nhau muốn gả cho cậu ta, cậu ta không muốn, thế là có người vì yêu sinh hận, nói cái gì mà không ăn được thì phải đạp đổ.”
Sau đó người bị báo cảnh sát đến bắt rồi.
Nhạc Hỷ, Nhạc Thuận: “...”
Thật sự là quả báo đến không chừa một ai mà, nhưng cũng không vui vẻ gì cho cam, đi đến kết cục đó thì cũng coi như anh ta tự làm tự chịu, không trách được người khác, cũng chẳng liên quan gì đến nhà của bọn cô.
Nhạc Thuận vỗ bàn nói: “Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, mau đi tìm đối tượng xem mắt khác cho Nhạc Tử đi.”
Mặc kệ là có bị định tội gì hay không, tóm lại là phải phủi sạch quan hệ với tên nhãi đó đi, kẻo đám người điên đó lại nhớ đến Nhạc Hỷ, lúc ghen tuông sẽ chuyển hết oán hận lên đầu cô.
Nhạc Hỷ mệt tâm nói: “Còn xem mắt nữa ạ?”
Xem mắt đã gặp phải hai người kỳ lạ như vậy rồi, cô không muốn đi nữa đâu.
Thời gian này thà cô ngồi ôn thi đại học không phải là tốt hơn sao?
Vẻ mặt của mẹ kế hơi xấu hổ, hai lần đầu sắp xếp mối không tốt, thật ra bà ấy cũng không định sắp ngay mối thứ ba đâu, lòng tự tin bị đả kích mạnh mẽ lắm rồi, cho nên từ từ rồi tính tiếp.
Nhưng Nhạc Thuận lại kiên quyết ngoài ý muốn: “Hai lần trước đều đi xem mắt rồi, chỉ thiếu điều muốn tăng xông, không thì chúng ta giả làm người vô tội bị người khác ghi hận báo thù?”
Nhạc Hỷ và mẹ kế nhìn nhau, về cơ bản cũng hiểu ý của ông ấy muốn nói.
Uông Hồng Anh đáp lại trước: “Vậy, vậy tôi sẽ bảo bà mối chọn một người thật tốt, yên tâm đi, lần này nhất định…”
Nhất định cái quần gì chứ, có hai bài học từ quá khứ rồi, bản thân bà ấy cũng không dám bảo đảm điều gì.
Cũng chỉ có thể được đến đâu hay đến đó thôi, dù sao lần này cũng chỉ là tạo một hiện trường giả mà thôi, lại không thể nào thành thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.