Thập Niên 80: Gả Cho Nam Chính
Chương 3: Phải Làm Mai Thôi 1
Cửu Châu Đại Nhân
25/09/2022
Mới mười tám mà, còn chưa tốt nghiệp Trung học phổ thông, đã tìm nhà chồng cho cô?
Vẻ mặt Nhạc Hỷ kinh ngạc nhìn Uông Hồng Anh, thật muốn duỗi tay ra bắt lấy vai bà ấy lắc lắc, hỏi một câu.
Vãi chưởng, mẹ kế mẹ nghiêm túc sao?
Kiếp trước cô độc thân ba mươi năm đó!
Chủ yếu Uông Hồng Anh nói xong lời này nhìn về phía Nhạc Thuận, vẻ mặt của người sau cũng đồng ý với điều này: “Ngày trôi qua thật nhanh, chớp mắt con đã lớn như vậy rồi, nếu như bà không nhắc, tôi cũng quên mất chuyện lớn như thế rồi.”
Mẹ kế quan tâm nói: “Con cũng coi như tôi nuôi lớn, tôi có thể không đau sao? Ông quên rồi, nhưng tôi vẫn luôn để ý đó.”
Nhạc Thuận hài lòng gật đầu: “Vậy được, bà lại phí chút lòng dạ, lại tìm cho con bé, xem có thích hợp không.”
Mẹ kế cực kỳ vừa ý, suýt chút nữa vỗ ngực đảm bảo: “Tôi làm việc, ông yên tâm đi!”
Hai vợ chồng vài ba câu đã quyết định xong, lập tức vui vẻ hòa thuận.
Nhạc Hỷ nhăn mặt khi nghe xong.
Tuy rằng biết bây giờ vẫn là ý cha mẹ lời mối mai chiếm chủ đạo, nhưng hai vị phụ huynh cũng không hỏi ý kiến của người liên quan là mình sao?
Nhạc Thuận quay đầu, bỗng nhiên hỏi: “Con có ý kiến gì?”
Lúc này Nhạc Hỷ mới phát hiện có thể vừa nãy oán hận của mình quá sâu, ngoài miệng hỏi một câu trong vô thức.
“…”
“Dạ, hình như hơi sớm chút rồi, thực ra con thấy con vẫn là một đứa trẻ.”
Mới mười tám đó, còn rất nhỏ tuổi, xin buông tha cho con đi.
Vẻ mặt Nhạc Hỷ ‘đau thương’, mặt cũng đỏ lên.
Nhạc Thuận và Uông Hồng Anh lại xì cười lên một tiếng, không biết câu kia của cô chọc đến điểm cười nào của họ, lập tức cười đến vui sướng, ngay cả Nhạc Nhạc cũng rút đầu từ trong bát cơm ra, giơ tay vui vẻ nhấn mạnh: “Không đúng, em cũng không phải em bé rồi, chị lớn hơn em nhiều như vậy, mới không phải em bé đâu.”
Nhạc Hỷ: … Vả mặt đến nhanh như vậy, giống như gió lốc.
Em trai nhỏ, em có loại!
Mẹ kế nhìn ra vẻ xấu hổ trên mặt cô, lập tức ấn con trai xuống, kịp thời giải vây nói: “Ôi, con không cần nói, mẹ đều hiểu, con gái lớn mà lần đầu tiên, luôn thích xấu hổ nói ngược lại, đợi thấy người lại vừa ý tất cả đều dễ bàn hơn thôi.”
Nhạc Hỷ vội vàng thanh minh: “Không phải mà, con nói thật đó.” Còn thật hơn ngọc trai.
Đáng tiếc hai người kia đều cho rằng cô đang khẩu thị tâm phi, cười rồi lắc đầu đổi chủ đề.
Nhạc Hỷ thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng chuyện đã qua.
Không ngờ rằng đợi sau khi ăn cơm xong cô đưa Nhạc Nhạc đi học, Uông Hồng Anh lập tức xách túi đi tìm chị em tốt, nhờ người ta giới thiệu bà mai đáng tin cậy.
Chị em tốt vừa muốn đi làm, đã bị bà ấy chặn vào trong nhà, vừa nghe yêu cầu lập tức ngạc nhiên vô cùng: “Ôi chao ôi, trời ạ, cậu không làm mẹ kế tốt nữa sao? Cuối cùng cũng không nhịn được muốn đuổi con gái ra ngoài?”
Uông Hồng Anh bị bà ấy ép buộc lập tức trợn mắt, đẩy bà ấy một cái giận dỗi nói: “Xem cậu nói kìa, tớ là loại người đó sao, còn không phải thấy đứa trẻ đã đến tuổi, không nhân cơ hội tìm đối tượng càng sớm càng tốt, lẽ nào đợi con bé trẻ thành gái lỡ thì sao? Lại tùy ý gả cho người xấu xí?”
Tuy rằng nói bà ấy có chút tâm tư nhỏ, nhưng bà ấy không có độc ác như vậy có được không hả.
Thật sự làm như vậy, bà ấy không cần thể diện nữa sao? Không cần thanh danh à? Tương lai con trai lớn lên không cần lấy vợ chắc?
Chị em tốt thổn thức, thấy bà ấy đến thật, bắt đầu chụm đầu nghiêm túc thì thầm với bà ấy.
Người dì già sát vách ngồi nghe góc tường lỗ tai đang nghe vui vẻ, đột nhiên giọng nói thấp xuống không nghe thấy nữa, bà ta không nhịn được dựa vào tường lần nữa, lại chỉ có thể nghe thấy một số tiếng thì thầm nhỏ bé.
Tại sao bà mai này tốt, bà mai kia không tốt, không qua bao lâu, hai người kia giống như đã thương lượng ổn thỏa, cả hai ra cửa đi làm.
Người dì già rón ra rón rén, đợi đến lúc tiếng bước chân đi xa, mới đột ngột ngồi dậy, vỗ tay một cái, lao ra ngoài đi tìm những bác trai bác gái dưới tầng tán gẫu, thông báo rộng rãi: “Ôi trời ơi, Uông Hồng Anh tầng năm, người mẹ kế tốt kia, muốn làm mai cho con gái riêng, muốn đuổi con bé ra khỏi cửa rồi!”
Người già về hưu không có chuyện làm nghe thấy lời này nổ vang ầm ầm.
Bên này nói: “Sớm đã thấy Uông Hồng Anh giả vờ, cho dù nói bà ta đang giả vờ, quen làm kỹ năng bên ngoài, cố ý ăn mỡ lợn để nuôi Hỷ Tử trắng mập, mấy người còn không tin, cuối cùng bây giờ cũng lộ nguyên hình rồi.”
Bên kia nói: “Mẹ kế không dễ làm, mấy năm này bà ấy cũng không dễ dàng, chúng ta lặng lẽ nhìn bà ấy làm cũng khá tốt, nuôi con gái người ta lớn, tìm nhà chồng cho không phải là điều nên làm sao?”
Vẻ mặt Nhạc Hỷ kinh ngạc nhìn Uông Hồng Anh, thật muốn duỗi tay ra bắt lấy vai bà ấy lắc lắc, hỏi một câu.
Vãi chưởng, mẹ kế mẹ nghiêm túc sao?
Kiếp trước cô độc thân ba mươi năm đó!
Chủ yếu Uông Hồng Anh nói xong lời này nhìn về phía Nhạc Thuận, vẻ mặt của người sau cũng đồng ý với điều này: “Ngày trôi qua thật nhanh, chớp mắt con đã lớn như vậy rồi, nếu như bà không nhắc, tôi cũng quên mất chuyện lớn như thế rồi.”
Mẹ kế quan tâm nói: “Con cũng coi như tôi nuôi lớn, tôi có thể không đau sao? Ông quên rồi, nhưng tôi vẫn luôn để ý đó.”
Nhạc Thuận hài lòng gật đầu: “Vậy được, bà lại phí chút lòng dạ, lại tìm cho con bé, xem có thích hợp không.”
Mẹ kế cực kỳ vừa ý, suýt chút nữa vỗ ngực đảm bảo: “Tôi làm việc, ông yên tâm đi!”
Hai vợ chồng vài ba câu đã quyết định xong, lập tức vui vẻ hòa thuận.
Nhạc Hỷ nhăn mặt khi nghe xong.
Tuy rằng biết bây giờ vẫn là ý cha mẹ lời mối mai chiếm chủ đạo, nhưng hai vị phụ huynh cũng không hỏi ý kiến của người liên quan là mình sao?
Nhạc Thuận quay đầu, bỗng nhiên hỏi: “Con có ý kiến gì?”
Lúc này Nhạc Hỷ mới phát hiện có thể vừa nãy oán hận của mình quá sâu, ngoài miệng hỏi một câu trong vô thức.
“…”
“Dạ, hình như hơi sớm chút rồi, thực ra con thấy con vẫn là một đứa trẻ.”
Mới mười tám đó, còn rất nhỏ tuổi, xin buông tha cho con đi.
Vẻ mặt Nhạc Hỷ ‘đau thương’, mặt cũng đỏ lên.
Nhạc Thuận và Uông Hồng Anh lại xì cười lên một tiếng, không biết câu kia của cô chọc đến điểm cười nào của họ, lập tức cười đến vui sướng, ngay cả Nhạc Nhạc cũng rút đầu từ trong bát cơm ra, giơ tay vui vẻ nhấn mạnh: “Không đúng, em cũng không phải em bé rồi, chị lớn hơn em nhiều như vậy, mới không phải em bé đâu.”
Nhạc Hỷ: … Vả mặt đến nhanh như vậy, giống như gió lốc.
Em trai nhỏ, em có loại!
Mẹ kế nhìn ra vẻ xấu hổ trên mặt cô, lập tức ấn con trai xuống, kịp thời giải vây nói: “Ôi, con không cần nói, mẹ đều hiểu, con gái lớn mà lần đầu tiên, luôn thích xấu hổ nói ngược lại, đợi thấy người lại vừa ý tất cả đều dễ bàn hơn thôi.”
Nhạc Hỷ vội vàng thanh minh: “Không phải mà, con nói thật đó.” Còn thật hơn ngọc trai.
Đáng tiếc hai người kia đều cho rằng cô đang khẩu thị tâm phi, cười rồi lắc đầu đổi chủ đề.
Nhạc Hỷ thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng chuyện đã qua.
Không ngờ rằng đợi sau khi ăn cơm xong cô đưa Nhạc Nhạc đi học, Uông Hồng Anh lập tức xách túi đi tìm chị em tốt, nhờ người ta giới thiệu bà mai đáng tin cậy.
Chị em tốt vừa muốn đi làm, đã bị bà ấy chặn vào trong nhà, vừa nghe yêu cầu lập tức ngạc nhiên vô cùng: “Ôi chao ôi, trời ạ, cậu không làm mẹ kế tốt nữa sao? Cuối cùng cũng không nhịn được muốn đuổi con gái ra ngoài?”
Uông Hồng Anh bị bà ấy ép buộc lập tức trợn mắt, đẩy bà ấy một cái giận dỗi nói: “Xem cậu nói kìa, tớ là loại người đó sao, còn không phải thấy đứa trẻ đã đến tuổi, không nhân cơ hội tìm đối tượng càng sớm càng tốt, lẽ nào đợi con bé trẻ thành gái lỡ thì sao? Lại tùy ý gả cho người xấu xí?”
Tuy rằng nói bà ấy có chút tâm tư nhỏ, nhưng bà ấy không có độc ác như vậy có được không hả.
Thật sự làm như vậy, bà ấy không cần thể diện nữa sao? Không cần thanh danh à? Tương lai con trai lớn lên không cần lấy vợ chắc?
Chị em tốt thổn thức, thấy bà ấy đến thật, bắt đầu chụm đầu nghiêm túc thì thầm với bà ấy.
Người dì già sát vách ngồi nghe góc tường lỗ tai đang nghe vui vẻ, đột nhiên giọng nói thấp xuống không nghe thấy nữa, bà ta không nhịn được dựa vào tường lần nữa, lại chỉ có thể nghe thấy một số tiếng thì thầm nhỏ bé.
Tại sao bà mai này tốt, bà mai kia không tốt, không qua bao lâu, hai người kia giống như đã thương lượng ổn thỏa, cả hai ra cửa đi làm.
Người dì già rón ra rón rén, đợi đến lúc tiếng bước chân đi xa, mới đột ngột ngồi dậy, vỗ tay một cái, lao ra ngoài đi tìm những bác trai bác gái dưới tầng tán gẫu, thông báo rộng rãi: “Ôi trời ơi, Uông Hồng Anh tầng năm, người mẹ kế tốt kia, muốn làm mai cho con gái riêng, muốn đuổi con bé ra khỏi cửa rồi!”
Người già về hưu không có chuyện làm nghe thấy lời này nổ vang ầm ầm.
Bên này nói: “Sớm đã thấy Uông Hồng Anh giả vờ, cho dù nói bà ta đang giả vờ, quen làm kỹ năng bên ngoài, cố ý ăn mỡ lợn để nuôi Hỷ Tử trắng mập, mấy người còn không tin, cuối cùng bây giờ cũng lộ nguyên hình rồi.”
Bên kia nói: “Mẹ kế không dễ làm, mấy năm này bà ấy cũng không dễ dàng, chúng ta lặng lẽ nhìn bà ấy làm cũng khá tốt, nuôi con gái người ta lớn, tìm nhà chồng cho không phải là điều nên làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.