Thập Niên 80: Gả Cho Nam Chính
Chương 6: Tổ Tiên Của Vệ Thành 2
Cửu Châu Đại Nhân
25/09/2022
Trong lúc nói chuyện, ông cụ được đẩy xuống ngồi dưới mái hiên sưởi ấm, ánh mắt liếc nhìn cháu trai đang quay đầu đi xách thùng lấy nước, hắng giọng đổi đề tài.
"Thành này, ông sai người đưa thư cho cô họ của cháu rồi, bà ấy sẽ tới đây một chuyến sau."
Những người thân khác trong nhà bọn họ đã phân tán rời đi từ mấy năm trước rồi, người còn lại sống ở chỗ này coi như là có quan hệ huyết thống gần gũi thân thiết cũng chỉ có một người cô họ này.
Trước kia người ta chưa từng bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn âm thầm tiếp tế mấy lần, lúc hai ông cháu trở về bà ấy lại lặng lẽ tỏ vẻ ý muốn thân cận, ông ấy tất nhiên không bài xích chuyện qua lại với đối phương, sau đó cũng từ từ mà khôi phục quan hệ thân thích.
Chỉ cần bọn họ không ngại ảnh hưởng đến cái danh hiệu nhà tư bản còn chưa hoàn toàn được xé rách trên người nhà họ Vệ.
Vệ Thành không có phản ứng gì đối với chuyện này, gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Sau khi cháu đi làm, trong nhà chỉ có một mình ông, cô nguyện ý tới đây nói chuyện với ông cũng tốt."
Trên thực tế, người cô họ kia đương nhiên không ngại đến thăm người chú họ già nhiều năm không gặp của mình, sau khi nhận được thư ngay lập tức chạy tới.
Gần như cuộc nói chuyện của hai ông cháu vừa dứt, ngoài cửa lập tức vang lên một tiếng quát mắng lớn.
"Thằng cháu nhà ai mà thiếu đạo đức như vậy? Chuyện tốt không làm lại học cái thứ dơ bẩn kia..."
Giọng mắng to truyền đến, ông ấy vui vẻ cười rộ lên, còn có tâm tình hỏi: "Ông ngửi thấy mùi thối, có phải lại có người hắt chất thải trước cửa phải không?"
Không cần cháu trai trả lời, ông ấy vừa chuyển giọng lại nói: "Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, nhất định là cô họ của cháu tới rồi."
"Cháu đi mở cửa đón bà ấy." Vệ Thành buông thùng nước đầy xuống, chuẩn bị đi mở cửa nghênh đón người đến.
Ông cụ ngăn lại: "Đừng đừng, để cho nó mắng đi, những người đó đụng phải trên đầu cô họ của cháu là xong rồi. Nếu mắng không đủ vốn nó cũng sẽ không dừng lại."
Sự thật chứng minh, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng ông ấy vẫn hiểu được tính tình nóng nảy của đứa cháu gái họ nhìn thấy từ nhỏ tới lớn này.
Chờ bà ấy hùng hổ ở bên ngoài một lúc rồi lại kéo người đang trốn sau cửa nhìn trộm ra, mắng bọn họ đến máu chó đầy đầu, đến khi người kia sắp khóc mới buông tha bọn họ, sự tức giận cũng tiêu tan.
Ông cụ nghe được cả thể xác và tinh thần thoải mái, sự thân thiết đối với người cháu gái họ tăng gấp bội, cảm thấy chuyện mình muốn nhờ vả bà ấy càng thêm có lý.
"Mắng xong rồi, mau đi đón đi."
Ông cụ vừa dứt lời, Vệ Thành lập tức đi qua mở cửa, thuận tay cũng xách thùng nước lên.
Anh vừa mở cửa đã nhìn thấy một đồng chí nữ trung niên mặc bộ đồ lao động bằng vải bố màu xanh cách đó không xa, búi tóc của đối phương nảy lên, tay chống vào eo, mặt mày nghiêm túc, chỗ nào cũng thể hiện tính cách sảng khoái không dễ chọc vào.
Nhưng thấy Vệ Thành đi ra, bà ấy lập tức thu liễm điệu bộ chửi bới, trở nên hòa khí nói: "Cháu là Tiểu Thành phải không? Cô là cô họ của cháu, đến gặp cháu và chú họ."
Nói xong bà ấy muốn tiến lên đưa lên quà tới cửa nhưng lại bị chỗ bẩn thỉu trước cửa làm khó dễ.
Phải biết rằng bà ấy thích sạch sẽ nhất, nếu không vừa rồi cũng sẽ không không kiềm chế nổi mà mắng to ở trước cửa nhà chú họ.
"Cô chờ một chút, cháu dội nước."
Vệ Thành xách thùng nước liên tiếp đổ xuống mấy cái, nước phân trên phiến đá rất nhanh bị cuốn trôi chảy vào trong bể nước thải chuyên dụng trong ngõ, biến mất không thấy chút nào nữa.
Cô họ nhìn động tác của anh thấy rất hài lòng, sau khi vào cửa lập tức vươn ngón tay cái với chú họ già, điên cuồng khen cháu trai lớn một hồi, nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa hai chú cháu.
Sau khi hàn huyên xong, quan hệ đã thân cận hơn, ông cụ mới lấy cớ đuổi Vệ Thành ra, kể khổ với cháu gái họ một hồi, mời bà ấy giới thiệu đối tượng giúp cháu trai lớn chưa lập gia đình.
"Tình huống nhà bọn chú thế nào, cháu cũng rõ ràng, bọn chú không cần nhà gái quá tốt, chỉ cần đoan chính đáng tin cậy, không ghét bỏ thanh danh nhà bọn chú, chịu gả tới đây kiên định sống qua ngày là được."
"Chú cứ yên tâm đi, chuyện này cháu quen rồi, có lẽ mối tốt nhất chúng ta có thể không vớt được nhưng kiểu cô gái cần cù kiên định muốn gả cho một chỗ có công việc ổn định thì khắp nơi trên đường đều có."
Cô họ vỗ ngực, lời nói đáp lại oang oang vang lên.
Nhưng bà ấy hoàn toàn không nghĩ tới, tiếp theo mặt mình sẽ bị vả đến mức kêu ba ba.
"Thành này, ông sai người đưa thư cho cô họ của cháu rồi, bà ấy sẽ tới đây một chuyến sau."
Những người thân khác trong nhà bọn họ đã phân tán rời đi từ mấy năm trước rồi, người còn lại sống ở chỗ này coi như là có quan hệ huyết thống gần gũi thân thiết cũng chỉ có một người cô họ này.
Trước kia người ta chưa từng bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn âm thầm tiếp tế mấy lần, lúc hai ông cháu trở về bà ấy lại lặng lẽ tỏ vẻ ý muốn thân cận, ông ấy tất nhiên không bài xích chuyện qua lại với đối phương, sau đó cũng từ từ mà khôi phục quan hệ thân thích.
Chỉ cần bọn họ không ngại ảnh hưởng đến cái danh hiệu nhà tư bản còn chưa hoàn toàn được xé rách trên người nhà họ Vệ.
Vệ Thành không có phản ứng gì đối với chuyện này, gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Sau khi cháu đi làm, trong nhà chỉ có một mình ông, cô nguyện ý tới đây nói chuyện với ông cũng tốt."
Trên thực tế, người cô họ kia đương nhiên không ngại đến thăm người chú họ già nhiều năm không gặp của mình, sau khi nhận được thư ngay lập tức chạy tới.
Gần như cuộc nói chuyện của hai ông cháu vừa dứt, ngoài cửa lập tức vang lên một tiếng quát mắng lớn.
"Thằng cháu nhà ai mà thiếu đạo đức như vậy? Chuyện tốt không làm lại học cái thứ dơ bẩn kia..."
Giọng mắng to truyền đến, ông ấy vui vẻ cười rộ lên, còn có tâm tình hỏi: "Ông ngửi thấy mùi thối, có phải lại có người hắt chất thải trước cửa phải không?"
Không cần cháu trai trả lời, ông ấy vừa chuyển giọng lại nói: "Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, nhất định là cô họ của cháu tới rồi."
"Cháu đi mở cửa đón bà ấy." Vệ Thành buông thùng nước đầy xuống, chuẩn bị đi mở cửa nghênh đón người đến.
Ông cụ ngăn lại: "Đừng đừng, để cho nó mắng đi, những người đó đụng phải trên đầu cô họ của cháu là xong rồi. Nếu mắng không đủ vốn nó cũng sẽ không dừng lại."
Sự thật chứng minh, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng ông ấy vẫn hiểu được tính tình nóng nảy của đứa cháu gái họ nhìn thấy từ nhỏ tới lớn này.
Chờ bà ấy hùng hổ ở bên ngoài một lúc rồi lại kéo người đang trốn sau cửa nhìn trộm ra, mắng bọn họ đến máu chó đầy đầu, đến khi người kia sắp khóc mới buông tha bọn họ, sự tức giận cũng tiêu tan.
Ông cụ nghe được cả thể xác và tinh thần thoải mái, sự thân thiết đối với người cháu gái họ tăng gấp bội, cảm thấy chuyện mình muốn nhờ vả bà ấy càng thêm có lý.
"Mắng xong rồi, mau đi đón đi."
Ông cụ vừa dứt lời, Vệ Thành lập tức đi qua mở cửa, thuận tay cũng xách thùng nước lên.
Anh vừa mở cửa đã nhìn thấy một đồng chí nữ trung niên mặc bộ đồ lao động bằng vải bố màu xanh cách đó không xa, búi tóc của đối phương nảy lên, tay chống vào eo, mặt mày nghiêm túc, chỗ nào cũng thể hiện tính cách sảng khoái không dễ chọc vào.
Nhưng thấy Vệ Thành đi ra, bà ấy lập tức thu liễm điệu bộ chửi bới, trở nên hòa khí nói: "Cháu là Tiểu Thành phải không? Cô là cô họ của cháu, đến gặp cháu và chú họ."
Nói xong bà ấy muốn tiến lên đưa lên quà tới cửa nhưng lại bị chỗ bẩn thỉu trước cửa làm khó dễ.
Phải biết rằng bà ấy thích sạch sẽ nhất, nếu không vừa rồi cũng sẽ không không kiềm chế nổi mà mắng to ở trước cửa nhà chú họ.
"Cô chờ một chút, cháu dội nước."
Vệ Thành xách thùng nước liên tiếp đổ xuống mấy cái, nước phân trên phiến đá rất nhanh bị cuốn trôi chảy vào trong bể nước thải chuyên dụng trong ngõ, biến mất không thấy chút nào nữa.
Cô họ nhìn động tác của anh thấy rất hài lòng, sau khi vào cửa lập tức vươn ngón tay cái với chú họ già, điên cuồng khen cháu trai lớn một hồi, nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa hai chú cháu.
Sau khi hàn huyên xong, quan hệ đã thân cận hơn, ông cụ mới lấy cớ đuổi Vệ Thành ra, kể khổ với cháu gái họ một hồi, mời bà ấy giới thiệu đối tượng giúp cháu trai lớn chưa lập gia đình.
"Tình huống nhà bọn chú thế nào, cháu cũng rõ ràng, bọn chú không cần nhà gái quá tốt, chỉ cần đoan chính đáng tin cậy, không ghét bỏ thanh danh nhà bọn chú, chịu gả tới đây kiên định sống qua ngày là được."
"Chú cứ yên tâm đi, chuyện này cháu quen rồi, có lẽ mối tốt nhất chúng ta có thể không vớt được nhưng kiểu cô gái cần cù kiên định muốn gả cho một chỗ có công việc ổn định thì khắp nơi trên đường đều có."
Cô họ vỗ ngực, lời nói đáp lại oang oang vang lên.
Nhưng bà ấy hoàn toàn không nghĩ tới, tiếp theo mặt mình sẽ bị vả đến mức kêu ba ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.