Thập Niên 80: Gả Cho Nam Chính

Chương 37: Vệ Thành Nổi Giận 3

Cửu Châu Đại Nhân

30/09/2022

Lúc này Vệ Thành không muốn nói chuyện, cho nên cũng không trả lời.  

Nhưng ông cụ nhìn quần áo của anh, lại liếc nhìn sắc mặt của anh, trong lòng cũng có câu trả lời rồi, đành thất vọng bất lực nói: “Có phải là lại không xem mắt thành công không? Không sao cả, nó không để ý đến cháu, chúng ta…” Lại tìm người khác. 

Lời còn chưa nói xong, Vệ Thành đã chủ động mở miệng bẻ ngược lại: “Ai nói cô ấy không để ý đến cháu? Ông đừng có đoán bừa nữa!” 

Ông cụ: “...”

Cháu gái họ vẫn còn đang ở bên ngoài mắng người, ông ấy cũng muốn đi ra đó mắng người rồi.  

“Thế là người ta đồng ý rồi chứ gì? Vậy cả người cháu sao lại bẩn thế này?” Ông cụ không hiểu nhìn anh. 

Vệ Thành thay quần áo rồi đem đi giặt, vừa giặt vừa nói: “Vẫn chưa đồng ý đâu ạ, cô ấy nói muốn cân nhắc thêm, cũng bảo cháu về suy nghĩ lại. Còn người cháu bẩn thế này là vì trên đường cứu một đứa bé rơi xuống nước.” 

Ông cụ vẫn cảm thấy có gì đó lạ lùng: “Thế sao trông cháu vẫn không vui, là cô gái nhà người ta có vấn đề gì hay là đứa bé kia có vấn đề gì?” 

Vệ Thành biết rất rõ cái tính nhạy cảm của ông cụ, cũng không có ý muốn giấu ông ấy, kể về Nhạc Hỷ đương nhiên toàn là điều tốt, nhưng còn về đứa bé kia thì… 

“Cháu nghe nói nhà của đứa bé đó họ Khúc, tên của cha mẹ nó với người đó chỉ thiếu mất một chữ thôi, nhất định là cùng một nhà, năm ấy ông ta đã hủy hoại gia đình nhà chúng ta, bây giờ cháu lại đi cứu con của nhà bọn họ.”

Trong lòng anh không tiếp nhận nổi chuyện này, nhưng cũng biết rõ rằng nếu như cho chọn một lần nữa, có lẽ anh vẫn sẽ nhảy xuống cứu đứa bé bị rơi xuống sông đó. 

Nghĩ như vậy, anh thấy mình giống như nhân vật tướng quân ở trong phim, phải lựa chọn giữa việc làm tiểu nhân hay làm người trung nghĩa, cuối cùng đi vào ngõ cụt không có lối thoát, để bản thân mình rơi vào ưu sầu khó chịu, sau cùng sinh bệnh mà chết.  



Ông cụ nghe xong thì im lặng một lúc, cuối cùng liền phá lên cười, bởi vì ông tự hào bản thân mình đã dạy dỗ ra một đứa trẻ có nhân cách tốt như Vệ Thành: “Có gì mà không hiểu được chứ, bất kể nhà chúng ta có thù gì với nhà người ta thì suy cho cùng việc cháu cứu người là không sai, bọn họ làm điều ác là bọn họ sai, cháu cứu đứa trẻ là do cháu lương thiện, còn đứa trẻ đó là con nhà ai thì có liên quan gì đâu.” 

“Cháu biết chứ.” Vệ Thành thì thào, tay chà chà quần áo: “Cháu chỉ là nhất thời vẫn chưa thể vượt qua được nỗi đau năm đó.” 

Ông cụ trầm ngâm một hồi: “Vậy thì cháu thử nghĩ xem, nếu như cháu dành sức lực và thời gian nghĩ về mấy chuyện không đâu này dùng lên việc theo đuổi cô gái nhà người ta, thì có phải cô bé ấy sẽ sớm đồng ý chuyện yêu đương với cháu, rồi cuối cùng cháu sẽ sớm ngày được ôm người đẹp về nhà không?” 

Đứa trẻ ngốc, sao lại phải tự làm khó mình vì những điều đó, điều quan trọng nhất vẫn là những chuyện đang diễn ra ngay trước mắt của mình.  

Lần này đổi lại thành Vệ Thành không nói nên lời rồi, sau khi chà quần áo một hồi, mới trầm giọng hỏi: “Theo đuổi thế nào ạ?” 

Ông cụ khịt mũi đáp: “Cháu hỏi ông thì ông biết hỏi ai, người trẻ bây giờ đều chỉ làm mấy việc linh tinh, suốt ngày đến mấy quán hát, rạp chiếu phim để chụp ảnh, sau đó thì đi dạo quanh công viên, kiểu kiểu vậy.” 

“Ông còn nói không biết, ông nói được nhiều thế này chứng tỏ là biết nhiều hơn cháu rồi.” 

Vệ Thành lẩm bẩm vài câu, chưa đợi ông cụ mở miệng phản bác thì cô họ vừa mới đi mắng người xong cuối cùng cũng về nhà rồi. Vừa vào cửa đã thở hổn hển nói rằng bà ấy mắng nhiếc ở trên đường phố, tiện đường còn đến chỗ sở cảnh sát bảo mấy đồng chí ở đó lập án, đề phòng mấy con chó kia lại vội vàng muốn trèo tường cắn người.  

Cả hai ông cháu đều không nghĩ đến cách này, cuối cùng đều bật ngón cái khen cô họ lợi hại. 

Sau khi nghe Vệ Thành kể sơ qua kết quả của buổi xem mắt hôm nay, còn có cả ý kiến theo đuổi con gái nhà người ta của ông nội nữa, cô họ liền nói: “Nếu như người ta đã không từ chối thì vẫn còn đang do dự đấy. Cháu mau đi mua hai cái vé xem phim, để cô bảo bà mối gửi tin sang bên đó, bảo rằng nhà chúng ta cực kỳ hài lòng, cho nên muốn tặng vé xem phim để xem ý của cô gái nhà người ta như thế nào.”   

Nếu như cô nhận rồi, vậy thì cho thấy rằng sau này vẫn còn hy vọng, còn nếu như mà không nhận thì sau này cũng chẳng còn gì để nói cả. 

Vệ Thành nghĩ tới lúc Nhạc Hỷ bảo anh về nhà suy nghĩ lại, bây giờ anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi rồi, tặng một tấm vé xem phim tỏ rõ thái độ thì chắc là không khoa trương quá đâu nhỉ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Gả Cho Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook