Thập Niên 80: Hảo Vận Phất Nhanh
Chương 49:
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
03/07/2024
Nếu sớm hơn hai năm, Trương Duyệt Phương thật đúng là như vậy.
Khi đó ông nội Trương bà nội Trương thương Trương Dược Dân, Trương Duyệt Phương ghen tị hận không thể Trương Dược Dân đi tìm chết.
Hai ông bà nói cậu có thể thi đậu đại học, tương lai là một người có bản lĩnh. La Lan Hương liền gác sau lưng nói thầm, hắn có bản lĩnh cái rắm. Trương Duyệt Phương nghe nhiều, cũng cho rằng Trương Dược Dân ngoại trừ ngũ quan cái gì cũng không có.
Một năm nay hành động dân dụng của Trương Dược chứng minh, hắn không lên đại học, cũng tốt hơn bọn Trương Duyệt Phương, Trương Dược Hoa. Chênh lệch quá lớn, Trương Duyệt Phương muốn ghen tị cũng không ghen tị nổi.
Lương Hảo Vận là vừa mới biết lễ hỏi một vạn đồng kia Trương Dược Dân ra chín ngàn.
Trương Duyệt Phương lại cho rằng một vạn đồng kia tất cả đều là Trương Dược Dân bỏ ra.
Mới đầu Trương Duyệt Phương rất khiếp sợ, mấy tháng qua đã thành thói quen, thành kiến trước kia đối với Trương Dược Dân, cũng biến mất trong thói quen này.
Lại nói về chuyện hôm nay, Lương Hảo Vận đã chèn ép mẹ cô không nhẹ. Nhưng la lan hương trước chèn ép đại cô nãi nãi.
Sau đó lại có Trương Dược Hoa hỗ trợ, Lương Hảo Vận ngăn cản không cho mẹ cô thay bà ngoại trả nợ, số tiền này là cô cùng Trương Dược Hoa Tân vất vả tích góp...... Ai có thù oán với tiền chứ.
Nói đi cũng phải nói lại, Trương Duyệt Phương quan tâm đến người già, Lương Hảo Vận liền mỉm cười với cô.
Trương gia gia nghe được thanh âm ngẩng đầu lên: “Hảo Vận tới rồi? Ngồi đi.
Lương Hảo Vận ngồi xuống liền chuyển hướng Trương Dược Dân, nói sao.
Ông bà nội ở quê quen rồi, cũng có người nói chuyện phiếm với họ, không muốn đi.” Trương Dược Dân nói.
Lương Hảo Vận không tin: "Ông nội và bà nội trước kia làm việc ở huyện, có thể trò chuyện với người trong huyện được không?”
Trương Dược Dân bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, ông nội, những chiến hữu đồng nghiệp của ông đều ở trong huyện. Bà nội, trước đó vài ngày bà đi trong thành phố khám bệnh, không phải còn nói gặp phải một đại tỷ sao? Bà đến huyện, trước cửa không xa đã có trạm xe buýt, bà đi thăm đại tỷ kia cũng tiện . Bà không phải nói thân thể cô sắp không được sao?”
Chị gái mà bà Trương gặp ở bệnh viện, không riêng gì chiến hữu của bà, còn từng cứu mạng bà. Khi đó cô còn là một em gái nông thôn, đi vào thành phố bán đồ ăn bị ngụy quân coi trọng, nếu không phải chị gái kia, kết cục của bà Trương vô cùng thê thảm cũng không quá đáng.
Kết bạn với chị gái kia, bà Trương đi lên con đường cách mạng, sau đó mới có cơ hội làm quen với bạn già của bà.
Bà Trương lớn hơn ông nội năm tuổi, bởi vì chảy qua mấy đứa nhỏ, lại thêm lúc ấy các loại điều kiện đều không tốt, rơi xuống mầm bệnh, cảm thấy bà nhất định sẽ đi trước bạn già. Chờ cô đi rồi, để lại bạn già một mình thì sống thế nào đây.
Nghĩ đến đây, bà Trương quay sang bạn già, nói: "Chúng ta, dọn qua đó?
Năm xưa cuộc sống gian nan, vài đứa nhỏ chỉ có cha Trương Dược Hoa khỏe mạnh sống sót, ông bà nội Trương gia bởi vậy không nỡ đánh không nỡ mắng, kết quả bất tri bất giác lớn lên uất ức không có trách nhiệm.
Lúc ở cùng một chỗ với cha mẹ, Trương Dược Hoa nghe lời cha mẹ. Cưới vợ, vợ bảo uống nước, hắn tuyệt đối không ăn cháo.
La Lan Hương nếu không ở nhà, Trương Dược Hoa cũng có thể quản được lão tử hắn.
Con trai như vậy Trương gia gia rất thất vọng, không hiếm khi nhìn thấy hắn. Nhưng muốn rời khỏi quê nhà chuyển đến huyện, rời khỏi những lão tiểu nhị trong thôn này, ông Trương vẫn không nỡ.
Trương Dược Dân nói: "Gia, nhà của con cách thôn chúng ta năm dặm đường. Lão thôn trưởng bọn họ chăn dê câu cá cũng có thể đi xa như vậy. Ngươi cùng bà nội ra ngoài đi dạo, là có thể nhìn thấy bọn họ. Hơn nữa, người trong thôn chúng ta cơ hồ mỗi ngày đều lên thị trấn đi chợ, không phải bán rau thì là bán trứng gà, ngươi đến huyện, bọn họ mệt mỏi cũng có thể đi qua uống ngụm nước.”
Lương Hảo Vận lại hỏi một câu: "Ông nội, hai người ở nhà khỏe không? Ông nói lời trong lòng.
Ông Trương nói lời trong lòng không được vui vẻ. Hơn nữa nhìn thấy đức hạnh tám gậy đánh không ra một cái rắm của con trai, nghe được con dâu lại nói xấu Trương Dược Dân, ông Trương thật sự phiền lòng.
Trương Dược Dân thấy hắn không trả lời được, nói: "Cứ quyết định như vậy. Sáng mai các ngươi thu dọn một chút, buổi chiều đi về hướng đông, cả đồ đạc lẫn người đều kéo các ngươi qua.
Sao lại là buổi chiều?” Ông Trương vội hỏi.
Khi đó ông nội Trương bà nội Trương thương Trương Dược Dân, Trương Duyệt Phương ghen tị hận không thể Trương Dược Dân đi tìm chết.
Hai ông bà nói cậu có thể thi đậu đại học, tương lai là một người có bản lĩnh. La Lan Hương liền gác sau lưng nói thầm, hắn có bản lĩnh cái rắm. Trương Duyệt Phương nghe nhiều, cũng cho rằng Trương Dược Dân ngoại trừ ngũ quan cái gì cũng không có.
Một năm nay hành động dân dụng của Trương Dược chứng minh, hắn không lên đại học, cũng tốt hơn bọn Trương Duyệt Phương, Trương Dược Hoa. Chênh lệch quá lớn, Trương Duyệt Phương muốn ghen tị cũng không ghen tị nổi.
Lương Hảo Vận là vừa mới biết lễ hỏi một vạn đồng kia Trương Dược Dân ra chín ngàn.
Trương Duyệt Phương lại cho rằng một vạn đồng kia tất cả đều là Trương Dược Dân bỏ ra.
Mới đầu Trương Duyệt Phương rất khiếp sợ, mấy tháng qua đã thành thói quen, thành kiến trước kia đối với Trương Dược Dân, cũng biến mất trong thói quen này.
Lại nói về chuyện hôm nay, Lương Hảo Vận đã chèn ép mẹ cô không nhẹ. Nhưng la lan hương trước chèn ép đại cô nãi nãi.
Sau đó lại có Trương Dược Hoa hỗ trợ, Lương Hảo Vận ngăn cản không cho mẹ cô thay bà ngoại trả nợ, số tiền này là cô cùng Trương Dược Hoa Tân vất vả tích góp...... Ai có thù oán với tiền chứ.
Nói đi cũng phải nói lại, Trương Duyệt Phương quan tâm đến người già, Lương Hảo Vận liền mỉm cười với cô.
Trương gia gia nghe được thanh âm ngẩng đầu lên: “Hảo Vận tới rồi? Ngồi đi.
Lương Hảo Vận ngồi xuống liền chuyển hướng Trương Dược Dân, nói sao.
Ông bà nội ở quê quen rồi, cũng có người nói chuyện phiếm với họ, không muốn đi.” Trương Dược Dân nói.
Lương Hảo Vận không tin: "Ông nội và bà nội trước kia làm việc ở huyện, có thể trò chuyện với người trong huyện được không?”
Trương Dược Dân bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, ông nội, những chiến hữu đồng nghiệp của ông đều ở trong huyện. Bà nội, trước đó vài ngày bà đi trong thành phố khám bệnh, không phải còn nói gặp phải một đại tỷ sao? Bà đến huyện, trước cửa không xa đã có trạm xe buýt, bà đi thăm đại tỷ kia cũng tiện . Bà không phải nói thân thể cô sắp không được sao?”
Chị gái mà bà Trương gặp ở bệnh viện, không riêng gì chiến hữu của bà, còn từng cứu mạng bà. Khi đó cô còn là một em gái nông thôn, đi vào thành phố bán đồ ăn bị ngụy quân coi trọng, nếu không phải chị gái kia, kết cục của bà Trương vô cùng thê thảm cũng không quá đáng.
Kết bạn với chị gái kia, bà Trương đi lên con đường cách mạng, sau đó mới có cơ hội làm quen với bạn già của bà.
Bà Trương lớn hơn ông nội năm tuổi, bởi vì chảy qua mấy đứa nhỏ, lại thêm lúc ấy các loại điều kiện đều không tốt, rơi xuống mầm bệnh, cảm thấy bà nhất định sẽ đi trước bạn già. Chờ cô đi rồi, để lại bạn già một mình thì sống thế nào đây.
Nghĩ đến đây, bà Trương quay sang bạn già, nói: "Chúng ta, dọn qua đó?
Năm xưa cuộc sống gian nan, vài đứa nhỏ chỉ có cha Trương Dược Hoa khỏe mạnh sống sót, ông bà nội Trương gia bởi vậy không nỡ đánh không nỡ mắng, kết quả bất tri bất giác lớn lên uất ức không có trách nhiệm.
Lúc ở cùng một chỗ với cha mẹ, Trương Dược Hoa nghe lời cha mẹ. Cưới vợ, vợ bảo uống nước, hắn tuyệt đối không ăn cháo.
La Lan Hương nếu không ở nhà, Trương Dược Hoa cũng có thể quản được lão tử hắn.
Con trai như vậy Trương gia gia rất thất vọng, không hiếm khi nhìn thấy hắn. Nhưng muốn rời khỏi quê nhà chuyển đến huyện, rời khỏi những lão tiểu nhị trong thôn này, ông Trương vẫn không nỡ.
Trương Dược Dân nói: "Gia, nhà của con cách thôn chúng ta năm dặm đường. Lão thôn trưởng bọn họ chăn dê câu cá cũng có thể đi xa như vậy. Ngươi cùng bà nội ra ngoài đi dạo, là có thể nhìn thấy bọn họ. Hơn nữa, người trong thôn chúng ta cơ hồ mỗi ngày đều lên thị trấn đi chợ, không phải bán rau thì là bán trứng gà, ngươi đến huyện, bọn họ mệt mỏi cũng có thể đi qua uống ngụm nước.”
Lương Hảo Vận lại hỏi một câu: "Ông nội, hai người ở nhà khỏe không? Ông nói lời trong lòng.
Ông Trương nói lời trong lòng không được vui vẻ. Hơn nữa nhìn thấy đức hạnh tám gậy đánh không ra một cái rắm của con trai, nghe được con dâu lại nói xấu Trương Dược Dân, ông Trương thật sự phiền lòng.
Trương Dược Dân thấy hắn không trả lời được, nói: "Cứ quyết định như vậy. Sáng mai các ngươi thu dọn một chút, buổi chiều đi về hướng đông, cả đồ đạc lẫn người đều kéo các ngươi qua.
Sao lại là buổi chiều?” Ông Trương vội hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.