Thập Niên 80: Hướng Dẫn Tự Cứu Nữ Phụ
Chương 28:
Tiêu Đường Nãi Trà
02/09/2024
Khương Đường trông có vẻ đau khổ và nói: “Mọi thứ khác đều ổn. Cháu luôn cảm thấy khó chịu trong phổi. Mẹ Cháu nhìn cháu một cái và bà lo lắng rằng cháu có thể bị tổn thương phổi sau khi rơi xuống nước.”
Đây là mánh khóe của Tô Tuệ Quyên chỉ cô. Chỉ một số người lớn tuổi trong thôn biết cha bà là bác sĩ và bà đã học được một số kiến thức y từ cha mình. Trong số ít người biết chuyện có bí thư đảng ủy.
Liếc nhìn Bí thư Đảng ủy, Khương Đường nói tiếp: “Tuy nhiên, mẹ cháu cũng nói rằng bà chưa bao giờ thực sự học cách chữa bệnh và cứu người, nhưng bà biết rằng các bệnh viện trong huyện hiện nay có thể chụp phim cho người dân và kiểm tra xem có bệnh gì không. Kiểm tra các vấn đề với các cơ quan trong cơ thể.”
Lão bí thư nghe vậy, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Bác sĩ Tô chỉ có một đứa con gái duy nhất, sau đó con gái ông sinh con bị gãy xương, cũng chỉ sinh được một đứa con gái.
Có thể nói, Khương Đường không chỉ là huyết mạch của Khương Lão Tam mà còn là cây giống duy nhất do bác sĩ Tô để lại.
Nếu có chuyện gì xảy ra, lão bí thư đảng bộ sẽ cảm thấy sau này sẽ xấu hổ quá không dám xuống gặp bác sĩ Tô và Khương Lão Tam.
Vì vậy lão bí thư đảng ủy bộ vội vàng nói: “Nếu đã như vậy thì cháu nên đến bệnh viện huyện đi.”
Khương Đường gật đầu, “Chú ơi, cháu cũng nghĩ vậy. Tốt nhất là đề phòng đã. Dù có vấn đề gì thì cũng sẽ không nghiêm trọng và có hướng để giải quyết. Mẹ cháu cũng có thể giúp cháu hái một ít thảo dược để chữa trị.”
Đây cũng là tạo đà cho những hành động sau này của Khương Đường, trước mắt mọi danh tiếng đều sẽ đổ lên đầu mẹ cô.
Nếu không, sẽ không ai tin nguyên chủ, một cô gái nhà quê không có trình độ học vấn lại biết về dược lý và thảo dược.
Suy nghĩ một lúc, lão bí thư nói: “Ngày mai ta sẽ xin phép cho hai mẹ con cháu nghỉ phép, hai người cùng nhau đi xe bò của thoin đến bệnh viện huyện đi.”
Nếu họ phải tự mình dựa vào đôi chân của mình, chuyến đi sẽ mất bốn giờ và họ có thể sẽ ngất xỉu vì kiệt sức trước khi đến được bệnh viện.
Đây là mánh khóe của Tô Tuệ Quyên chỉ cô. Chỉ một số người lớn tuổi trong thôn biết cha bà là bác sĩ và bà đã học được một số kiến thức y từ cha mình. Trong số ít người biết chuyện có bí thư đảng ủy.
Liếc nhìn Bí thư Đảng ủy, Khương Đường nói tiếp: “Tuy nhiên, mẹ cháu cũng nói rằng bà chưa bao giờ thực sự học cách chữa bệnh và cứu người, nhưng bà biết rằng các bệnh viện trong huyện hiện nay có thể chụp phim cho người dân và kiểm tra xem có bệnh gì không. Kiểm tra các vấn đề với các cơ quan trong cơ thể.”
Lão bí thư nghe vậy, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Bác sĩ Tô chỉ có một đứa con gái duy nhất, sau đó con gái ông sinh con bị gãy xương, cũng chỉ sinh được một đứa con gái.
Có thể nói, Khương Đường không chỉ là huyết mạch của Khương Lão Tam mà còn là cây giống duy nhất do bác sĩ Tô để lại.
Nếu có chuyện gì xảy ra, lão bí thư đảng bộ sẽ cảm thấy sau này sẽ xấu hổ quá không dám xuống gặp bác sĩ Tô và Khương Lão Tam.
Vì vậy lão bí thư đảng ủy bộ vội vàng nói: “Nếu đã như vậy thì cháu nên đến bệnh viện huyện đi.”
Khương Đường gật đầu, “Chú ơi, cháu cũng nghĩ vậy. Tốt nhất là đề phòng đã. Dù có vấn đề gì thì cũng sẽ không nghiêm trọng và có hướng để giải quyết. Mẹ cháu cũng có thể giúp cháu hái một ít thảo dược để chữa trị.”
Đây cũng là tạo đà cho những hành động sau này của Khương Đường, trước mắt mọi danh tiếng đều sẽ đổ lên đầu mẹ cô.
Nếu không, sẽ không ai tin nguyên chủ, một cô gái nhà quê không có trình độ học vấn lại biết về dược lý và thảo dược.
Suy nghĩ một lúc, lão bí thư nói: “Ngày mai ta sẽ xin phép cho hai mẹ con cháu nghỉ phép, hai người cùng nhau đi xe bò của thoin đến bệnh viện huyện đi.”
Nếu họ phải tự mình dựa vào đôi chân của mình, chuyến đi sẽ mất bốn giờ và họ có thể sẽ ngất xỉu vì kiệt sức trước khi đến được bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.