Thập Niên 80: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Mang Không Gian Thoải Mái Làm Giàu
Chương 29:
Bồ đào điềm bồ đào
15/01/2024
Trần Thúy Hoa có chút do dự: “Nhưng mà bây giờ trong tay em chẳng còn thừa bao nhiêu tiền, tiền em gái Hà Thủ Phúc để lại, mấy năm nay em đã tiêu gần hết rồi, chỉ còn hơn tám trăm...”
Số tiền đó bà ta chủ yếu dùng trên người Hà Linh Linh, trợ cấp cho nhà mẹ đẻ một ít, lại lén đưa Hứa Thiết Ngưu không ít, bây giờ trong tay thật sự chỉ có hơn tám trăm.
Cho nên bà ta mới gấp gáp muốn Hà Linh Linh cướp được công việc của Hà Loan Loan, nói như vậy một năm cũng sẽ có thêm khoảng hai trăm đồng.
Hứa Thiết Ngưu có chút bực bội: “Con mẹ nó sao lại lắm chuyện như vậy! Trần Thúy Hoa, cô xem ông đây đã phải giải quyết cho cô biết bao nhiêu phiền toái rồi hả! Chờ thằng đàn ông kia của cô chết, lão tử không x chết cô...”
Ông ta quay vào nhà lấy ra một trăm đồng tiết kiệm đưa cho Trần Thúy Hoa.
“Tiền đây, cô canh chừng cho kỹ! Hà Loan Loan sẽ không giữ một số tiền lớn như vậy ở bên người, chờ tên đàn ông kia tới mang nó đi thì cô mau chóng vào phòng lục soát, tìm được tiền thì mang tới trả cho tôi!”
Trần Thúy Hoa gật đầu: “Được rồi, nhưng Hứa Đồng thì phải làm sao đây? Hà Loan Loan nói Hứa Đồng phải từ chức, xin lỗi!”
Hứa Thiết Ngưu cười lạnh: “Từ chức sao, không có cửa đâu, tôi bảo Đồng Đồng sáng mai về đây, tới cửa xin lỗi, làm bộ từ chức, sau khi Hà Loan Loan gả chồng thì chuyện này dễ rồi.”
Ông ta càng nói càng bực bội, ôm Trần Thúy Hoa rồi bắt đầu xé quần áo bà ta.
Trong kho hàng bỏ hoang, hai người hơn bốn mươi tuổi phát ra thứ âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Hà Loan Loan đúng lúc đưa Hà Đại Cương chạy tới nơi, Hà Đại Cương nháy mắt cứng đơ cả người rồi lại nhanh chân dắt theo Hà Loan Loan tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thầm mắng là kẻ nào không biết xấu hổ như vậy...
Nhưng Hà Loan Loan lại đột nhiên dừng bước: “Anh cả! Hình như là mẹ ở bên trong! Mẹ bị gì vậy? Sao lại kêu thống khổ như thế, có phải là bị người ta khi dễ không?”
Máu trong người Hà Đại Cương như đọng lại!
Anh ấy nắm chặt nắm tay, không chút nghĩ ngợi đá văng cửa kho hàng bỏ hoang: “Ai ở bên trong?!”
Hứa Thiết Ngưu kéo quần nhảy cửa sổ chạy ra ngoài, Hà Đại Cương vốn dĩ muốn đi vào từ cửa lớn nhưng Hà Loan Loan lại hô lên: “Anh cả, em ở đây giữ cửa, anh tới chỗ cửa sổ đi!”
Hà Đại Cương lập tức phản ứng, nhanh chóng vọt tới chỗ cửa sổ, Hứa Thiết Ngưu vừa chạy vừa mặc quần, chưa chạy được mấy bước thì đã bị Hà Đại Cương từ phía sau nện cho một quyền!
Hà Loan Loan cầm đèn pin đi vào kho hàng, đập vào mắt là gương mặt kinh hoảng thất thố của Trần Thúy Hoa: “Mày, mày...”
Hà Loan Loan vẫn không nhúc nhích nhìn bà ta, đột nhiên hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng! Có quỷ!”
Những người ở xung quanh đó đa số đều chạy tới!
Ở thời đại này, người trong thôn vô cùng đoàn kết khi đối mặt với trộm cướp, rất nhanh đã có mười mấy người chạy tới, người thì cầm đuốc, người có đèn pin thì dùng đèn pin soi.
Hứa Thiết Ngưu bị Hà Đại Cương đè dưới đất tẩn một trận nhừ tử, đã bị đánh thành mắt gấu trúc!
Trần Thúy Hoa sợ tới mức tay chân run rẩy, cúc áo cũng cài sai, mọi người vừa thấy là biết đã xảy ra chuyện gì!
Hà Loan Loan ở bên cạnh òa khóc: “Mẹ, có phải tên đàn ông kia bắt nạt mẹ không? Con và anh trai nghe thấy mẹ cứ bảo không muốn không cần, mẹ nói ra đi, con có chết cũng phải đòi công bằng cho mẹ!”
Cô trông thanh tú ngây thơ, lúc nói ra mấy lời này cũng không có ai nghĩ cô có mục đích khác, chỉ biết cảm thán cô bé này quá ngây thơ rồi!
Trong đám người chợt có tiếng bật cười: “Tiện nhân này thoải mái quá nên mới rên lên ấy mà, thế nhưng lại bị con cái nhà mình phát hiện, thật là mất mặt!”
Trần Thúy Hoa hô hấp dồn dập, đối diện với ánh mắt muốn ăn thịt người của Hà Đại Cương.
Bà ta không nghĩ tới kế hoạch của mình chu toàn như vậy mà lại bị con trai và Hà Loan Loan bắt ngay tại trận!
Đúng lúc này, có một người phụ nữ chắc nịch từ trong đám đông vọt ra, tiến lên nắm tóc Trần Thúy Hoa liều mạng đánh: “Cái thứ hạ tiện không biết xấu hổ! Bà thiếu đàn ông hả? Bà thèm như vậy sao! Thứ dơ bẩn đê tiện! Muốn cướp đàn ông của tôi à! Bà dám cướp chồng tôi này! Thiếu người cưỡi hả! Sao không đi tìm heo đực mà thỏa mãn, dám gian díu với chồng nhà người ta!”
Câu nào cũng khó nghe, Hà Loan Loan đứng một bên sợ tới mức bật khóc, còn có một bà thím xa lạ an ủi cô: “Cô bé đừng sợ, là mẹ con không phải con người, không liên quan tới con!”
Trên thực tế, Hà Loan Loan đã vui tới mức trong lòng nở hoa.
Mấy lời vợ Hứa Thiết Ngưu mắng Trần Thúy Hoa hiện tại không phải chính là câu cửa miệng Trần Thúy Hoa mắng cô thường ngày đó sao?
Bây giờ bà ta cũng được dịp cảm nhận tư vị bị nhục nhã trước mặt mọi người rồi!
Số tiền đó bà ta chủ yếu dùng trên người Hà Linh Linh, trợ cấp cho nhà mẹ đẻ một ít, lại lén đưa Hứa Thiết Ngưu không ít, bây giờ trong tay thật sự chỉ có hơn tám trăm.
Cho nên bà ta mới gấp gáp muốn Hà Linh Linh cướp được công việc của Hà Loan Loan, nói như vậy một năm cũng sẽ có thêm khoảng hai trăm đồng.
Hứa Thiết Ngưu có chút bực bội: “Con mẹ nó sao lại lắm chuyện như vậy! Trần Thúy Hoa, cô xem ông đây đã phải giải quyết cho cô biết bao nhiêu phiền toái rồi hả! Chờ thằng đàn ông kia của cô chết, lão tử không x chết cô...”
Ông ta quay vào nhà lấy ra một trăm đồng tiết kiệm đưa cho Trần Thúy Hoa.
“Tiền đây, cô canh chừng cho kỹ! Hà Loan Loan sẽ không giữ một số tiền lớn như vậy ở bên người, chờ tên đàn ông kia tới mang nó đi thì cô mau chóng vào phòng lục soát, tìm được tiền thì mang tới trả cho tôi!”
Trần Thúy Hoa gật đầu: “Được rồi, nhưng Hứa Đồng thì phải làm sao đây? Hà Loan Loan nói Hứa Đồng phải từ chức, xin lỗi!”
Hứa Thiết Ngưu cười lạnh: “Từ chức sao, không có cửa đâu, tôi bảo Đồng Đồng sáng mai về đây, tới cửa xin lỗi, làm bộ từ chức, sau khi Hà Loan Loan gả chồng thì chuyện này dễ rồi.”
Ông ta càng nói càng bực bội, ôm Trần Thúy Hoa rồi bắt đầu xé quần áo bà ta.
Trong kho hàng bỏ hoang, hai người hơn bốn mươi tuổi phát ra thứ âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Hà Loan Loan đúng lúc đưa Hà Đại Cương chạy tới nơi, Hà Đại Cương nháy mắt cứng đơ cả người rồi lại nhanh chân dắt theo Hà Loan Loan tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thầm mắng là kẻ nào không biết xấu hổ như vậy...
Nhưng Hà Loan Loan lại đột nhiên dừng bước: “Anh cả! Hình như là mẹ ở bên trong! Mẹ bị gì vậy? Sao lại kêu thống khổ như thế, có phải là bị người ta khi dễ không?”
Máu trong người Hà Đại Cương như đọng lại!
Anh ấy nắm chặt nắm tay, không chút nghĩ ngợi đá văng cửa kho hàng bỏ hoang: “Ai ở bên trong?!”
Hứa Thiết Ngưu kéo quần nhảy cửa sổ chạy ra ngoài, Hà Đại Cương vốn dĩ muốn đi vào từ cửa lớn nhưng Hà Loan Loan lại hô lên: “Anh cả, em ở đây giữ cửa, anh tới chỗ cửa sổ đi!”
Hà Đại Cương lập tức phản ứng, nhanh chóng vọt tới chỗ cửa sổ, Hứa Thiết Ngưu vừa chạy vừa mặc quần, chưa chạy được mấy bước thì đã bị Hà Đại Cương từ phía sau nện cho một quyền!
Hà Loan Loan cầm đèn pin đi vào kho hàng, đập vào mắt là gương mặt kinh hoảng thất thố của Trần Thúy Hoa: “Mày, mày...”
Hà Loan Loan vẫn không nhúc nhích nhìn bà ta, đột nhiên hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng! Có quỷ!”
Những người ở xung quanh đó đa số đều chạy tới!
Ở thời đại này, người trong thôn vô cùng đoàn kết khi đối mặt với trộm cướp, rất nhanh đã có mười mấy người chạy tới, người thì cầm đuốc, người có đèn pin thì dùng đèn pin soi.
Hứa Thiết Ngưu bị Hà Đại Cương đè dưới đất tẩn một trận nhừ tử, đã bị đánh thành mắt gấu trúc!
Trần Thúy Hoa sợ tới mức tay chân run rẩy, cúc áo cũng cài sai, mọi người vừa thấy là biết đã xảy ra chuyện gì!
Hà Loan Loan ở bên cạnh òa khóc: “Mẹ, có phải tên đàn ông kia bắt nạt mẹ không? Con và anh trai nghe thấy mẹ cứ bảo không muốn không cần, mẹ nói ra đi, con có chết cũng phải đòi công bằng cho mẹ!”
Cô trông thanh tú ngây thơ, lúc nói ra mấy lời này cũng không có ai nghĩ cô có mục đích khác, chỉ biết cảm thán cô bé này quá ngây thơ rồi!
Trong đám người chợt có tiếng bật cười: “Tiện nhân này thoải mái quá nên mới rên lên ấy mà, thế nhưng lại bị con cái nhà mình phát hiện, thật là mất mặt!”
Trần Thúy Hoa hô hấp dồn dập, đối diện với ánh mắt muốn ăn thịt người của Hà Đại Cương.
Bà ta không nghĩ tới kế hoạch của mình chu toàn như vậy mà lại bị con trai và Hà Loan Loan bắt ngay tại trận!
Đúng lúc này, có một người phụ nữ chắc nịch từ trong đám đông vọt ra, tiến lên nắm tóc Trần Thúy Hoa liều mạng đánh: “Cái thứ hạ tiện không biết xấu hổ! Bà thiếu đàn ông hả? Bà thèm như vậy sao! Thứ dơ bẩn đê tiện! Muốn cướp đàn ông của tôi à! Bà dám cướp chồng tôi này! Thiếu người cưỡi hả! Sao không đi tìm heo đực mà thỏa mãn, dám gian díu với chồng nhà người ta!”
Câu nào cũng khó nghe, Hà Loan Loan đứng một bên sợ tới mức bật khóc, còn có một bà thím xa lạ an ủi cô: “Cô bé đừng sợ, là mẹ con không phải con người, không liên quan tới con!”
Trên thực tế, Hà Loan Loan đã vui tới mức trong lòng nở hoa.
Mấy lời vợ Hứa Thiết Ngưu mắng Trần Thúy Hoa hiện tại không phải chính là câu cửa miệng Trần Thúy Hoa mắng cô thường ngày đó sao?
Bây giờ bà ta cũng được dịp cảm nhận tư vị bị nhục nhã trước mặt mọi người rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.