Thập Niên 80: Kết Hôn Với Sĩ Quan, Mang Không Gian Thoải Mái Làm Giàu
Chương 39:
Bồ đào điềm bồ đào
16/01/2024
Hà Thủ Phúc hoảng sợ, thật sự là hơi thở trên người Cố Dục Hàn quá mức mạnh mẽ, anh lại mười phần lễ phép nói những lời này, Hà Thủ Phúc cảm thấy câu nào cũng khí phách như mệnh lệnh.
Thấy Hà Thủ Phúc không nói lời nào, Cố Dục Hàn lại nói: “Nếu chú có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói, cháu sẽ sửa!”
Hà Loan Loan ở bên cạnh nghe anh nói vậy thì mặt cũng nóng lên.
Hai người bọn họ cũng đã ngủ với nhau rồi, Cố Dục Hàn còn nói mấy lời này sao.
Nhưng trong lòng cô đã xác định được một chuyện, anh nói nhà họ Cố bọn họ cũng ở tỉnh Hà Đông, chứng minh nhà họ không liên quan tới nhà họ Cố có hôn ước ở Kinh thị.
Chờ lo xong mọi chuyện cô sẽ gửi một phong thư tới nhà họ Cố ở Kinh thị, giải thích bản thân chính là con gái của Hà Tú Uyển, sắp kết hôn, hôn ước này xem như hủy bỏ.
Thật ra Hà Thủ Phúc vô cùng ưng ý Cố Dục Hàn.
Chỉ nhìn ngoại hình thôi Cố Dục Hàn thì tiểu tử này cũng là một người ngàn dặm khó tìm, đẹp trai tuấn mỹ, thân hình cao lớn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ nghi hợp tình, vừa nhìn đã thấy là người kiên định, người như vậy chắc chắn có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho người phụ nữ của mình.
Hơn nữa quân hôn phải thông qua sự xét duyệt của quân đội, gả cho quân nhân rất đáng tin cậy!
Hà Thủ Phúc mỉm cười nhìn Cố Dục Hàn: “Chuyện này còn phải xem Loan Loan có đồng ý hay không, hơn nữa cậu còn là lính biên phòng, muốn kết hôn không phải cần viết báo cáo sao? Cứ cho là Loan Loan đồng ý thì cũng phải chờ một thời gian, cha mẹ cậu bên kia...”
Cố Dục Hàn thấy Hà Thủ Phúc xem như đồng ý, lập tức nở nụ cười: “Chú, công việc của cha mẹ cháu có tính đặc thù, khoảng cách quá xa, e là không thể tới, nhưng chuyện kết hôn này không thể thiếu hình thức. Cháu đã hỏi thăm mọi người ở thôn Đông Phong, tiền lễ hỏi là khoảng sáu mươi đồng, điều kiện tốt một chút sẽ là một trăm đồng, nhà cháu nguyện ý bỏ ra hai trăm tiền lễ hỏi, tam chuyển nhất hưởng đều không thiếu. Quần áo mới cháu cũng sẽ đặt mua cho Loan Loan theo sở thích của cô ấy. Báo cáo kết hôn cháu cũng đã gửi rồi, lãnh đạo bên kia đã phê duyệt.”
Tuy thân thế của Hà Loan Loan có hơi phức tạp nhưng hộ khẩu vẫn ở nhà họ Hà nên thật ra cũng không có gì khó khăn.
Bình thường quân đội đi điều tra đều là hỏi ngầm, phải người tới nơi thăm viếng, khi đó nhà họ Hà còn chưa xảy ra chuyện, Hà Loan Loan là con gái nhà họ Hà, là giáo viên tiểu học ở thôn Đông Phong, danh tiếng trong thôn cũng rất tốt nên bên phía quân đội cũng đồng ý.
Hà Thủ Phúc càng không có gì để nói: “Loan Loan, con có đồng ý không?”
Hà Loan Loan khẽ cắn môi, cô vốn nghĩ đây là chuyện rất đơn giản nhưng không nghĩ chỉ hai chữ đồng ý mà cũng khiến người ta rất ngượng ngùng.
Sau một lúc lâu cô mới có thể cố gắng bình tĩnh: “Con đồng ý.”
Cố Dục Hàn nhìn vành tai hơi ửng đỏ của cô, khóe miệng hơi cong lên.
Cả tháng này anh thật sự bận muốn chết, mỗi ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng, chính là vì muốn tới tìm Hà Loan Loan sớm một chút.
Không ngờ nhà họ Hà lại xảy ra chuyện như vậy.
May mắn anh tới kịp, nếu không Hà Loan Loan chẳng phải đã bị cái tên Lý Thiên Long kia bắt nạt rồi sao?
Thấy Hà Loan Loan đã đồng ý, Hà Thủ Phúc cũng yên tâm, tuy trong lòng rất áy náy với Hà Loan Loan nhưng hiện tại cũng không làm gì được.
Hà Thủ Phúc cũng không bị bệnh gì nặng nên trưa hôm đó đã được về nhà.
Trần Thúy Hoa đã chạy mất, Dương Ngọc Phương lung tung căn nhà, moi hết tiền riêng mà Trần Thúy Hoa cất giữ, tổng cộng hơn ba trăm đồng, trong đó còn có một trăm đồng tiền lễ hỏi của Lý Thiên Long, cái này phải trả lại cho Lý Thiên Long.
Nếu không Lý Thiên Long cứ náo loạn như vậy cũng chẳng hay ho gì.
Nhưng ai biết lúc Hà Đại Cương đến trả tiền, Lý Thiên Long lại không thuận theo, khăng khăng nói: “Tôi muốn vợ chứ không phải tiền!”
Gã vừa nói xong thì Cố Dục Hàn đã từ đâu xuất hiện ngay phía sau, Lý Thiên Long sợ tới mức co rúm lại.
Tuy gã là người tàn nhẫn nhưng Cố Dục Hàn lại biết võ, gã không dám trêu chọc.
Lý Thiên Long thầm nghĩ chờ người này đi rồi, gã sẽ có rất nhiều thời gian dạy dỗ nhà họ Hà!
Cố Dục Hàn lạnh lùng nhìn gã: “Lý Thiên Long đúng không? Hình như cậu không phục lắm?”
Lý Thiên Long quả thật không phục, bị khiêu khích như vậy đã lập tức mắng: “Lão tử đương nhiên không phục! Lúc đó là mày đánh lén! Nếu là thật sự cứng đối cứng, lão tử lột một tầng da của mày cũng không thành vấn đề!”
Cố Dục Hàn cười nhạo, xoay cổ tay: “Phải không? Vậy bây giờ chúng ta tỷ thí một chút!”
Thấy Hà Thủ Phúc không nói lời nào, Cố Dục Hàn lại nói: “Nếu chú có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói, cháu sẽ sửa!”
Hà Loan Loan ở bên cạnh nghe anh nói vậy thì mặt cũng nóng lên.
Hai người bọn họ cũng đã ngủ với nhau rồi, Cố Dục Hàn còn nói mấy lời này sao.
Nhưng trong lòng cô đã xác định được một chuyện, anh nói nhà họ Cố bọn họ cũng ở tỉnh Hà Đông, chứng minh nhà họ không liên quan tới nhà họ Cố có hôn ước ở Kinh thị.
Chờ lo xong mọi chuyện cô sẽ gửi một phong thư tới nhà họ Cố ở Kinh thị, giải thích bản thân chính là con gái của Hà Tú Uyển, sắp kết hôn, hôn ước này xem như hủy bỏ.
Thật ra Hà Thủ Phúc vô cùng ưng ý Cố Dục Hàn.
Chỉ nhìn ngoại hình thôi Cố Dục Hàn thì tiểu tử này cũng là một người ngàn dặm khó tìm, đẹp trai tuấn mỹ, thân hình cao lớn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ nghi hợp tình, vừa nhìn đã thấy là người kiên định, người như vậy chắc chắn có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho người phụ nữ của mình.
Hơn nữa quân hôn phải thông qua sự xét duyệt của quân đội, gả cho quân nhân rất đáng tin cậy!
Hà Thủ Phúc mỉm cười nhìn Cố Dục Hàn: “Chuyện này còn phải xem Loan Loan có đồng ý hay không, hơn nữa cậu còn là lính biên phòng, muốn kết hôn không phải cần viết báo cáo sao? Cứ cho là Loan Loan đồng ý thì cũng phải chờ một thời gian, cha mẹ cậu bên kia...”
Cố Dục Hàn thấy Hà Thủ Phúc xem như đồng ý, lập tức nở nụ cười: “Chú, công việc của cha mẹ cháu có tính đặc thù, khoảng cách quá xa, e là không thể tới, nhưng chuyện kết hôn này không thể thiếu hình thức. Cháu đã hỏi thăm mọi người ở thôn Đông Phong, tiền lễ hỏi là khoảng sáu mươi đồng, điều kiện tốt một chút sẽ là một trăm đồng, nhà cháu nguyện ý bỏ ra hai trăm tiền lễ hỏi, tam chuyển nhất hưởng đều không thiếu. Quần áo mới cháu cũng sẽ đặt mua cho Loan Loan theo sở thích của cô ấy. Báo cáo kết hôn cháu cũng đã gửi rồi, lãnh đạo bên kia đã phê duyệt.”
Tuy thân thế của Hà Loan Loan có hơi phức tạp nhưng hộ khẩu vẫn ở nhà họ Hà nên thật ra cũng không có gì khó khăn.
Bình thường quân đội đi điều tra đều là hỏi ngầm, phải người tới nơi thăm viếng, khi đó nhà họ Hà còn chưa xảy ra chuyện, Hà Loan Loan là con gái nhà họ Hà, là giáo viên tiểu học ở thôn Đông Phong, danh tiếng trong thôn cũng rất tốt nên bên phía quân đội cũng đồng ý.
Hà Thủ Phúc càng không có gì để nói: “Loan Loan, con có đồng ý không?”
Hà Loan Loan khẽ cắn môi, cô vốn nghĩ đây là chuyện rất đơn giản nhưng không nghĩ chỉ hai chữ đồng ý mà cũng khiến người ta rất ngượng ngùng.
Sau một lúc lâu cô mới có thể cố gắng bình tĩnh: “Con đồng ý.”
Cố Dục Hàn nhìn vành tai hơi ửng đỏ của cô, khóe miệng hơi cong lên.
Cả tháng này anh thật sự bận muốn chết, mỗi ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng, chính là vì muốn tới tìm Hà Loan Loan sớm một chút.
Không ngờ nhà họ Hà lại xảy ra chuyện như vậy.
May mắn anh tới kịp, nếu không Hà Loan Loan chẳng phải đã bị cái tên Lý Thiên Long kia bắt nạt rồi sao?
Thấy Hà Loan Loan đã đồng ý, Hà Thủ Phúc cũng yên tâm, tuy trong lòng rất áy náy với Hà Loan Loan nhưng hiện tại cũng không làm gì được.
Hà Thủ Phúc cũng không bị bệnh gì nặng nên trưa hôm đó đã được về nhà.
Trần Thúy Hoa đã chạy mất, Dương Ngọc Phương lung tung căn nhà, moi hết tiền riêng mà Trần Thúy Hoa cất giữ, tổng cộng hơn ba trăm đồng, trong đó còn có một trăm đồng tiền lễ hỏi của Lý Thiên Long, cái này phải trả lại cho Lý Thiên Long.
Nếu không Lý Thiên Long cứ náo loạn như vậy cũng chẳng hay ho gì.
Nhưng ai biết lúc Hà Đại Cương đến trả tiền, Lý Thiên Long lại không thuận theo, khăng khăng nói: “Tôi muốn vợ chứ không phải tiền!”
Gã vừa nói xong thì Cố Dục Hàn đã từ đâu xuất hiện ngay phía sau, Lý Thiên Long sợ tới mức co rúm lại.
Tuy gã là người tàn nhẫn nhưng Cố Dục Hàn lại biết võ, gã không dám trêu chọc.
Lý Thiên Long thầm nghĩ chờ người này đi rồi, gã sẽ có rất nhiều thời gian dạy dỗ nhà họ Hà!
Cố Dục Hàn lạnh lùng nhìn gã: “Lý Thiên Long đúng không? Hình như cậu không phục lắm?”
Lý Thiên Long quả thật không phục, bị khiêu khích như vậy đã lập tức mắng: “Lão tử đương nhiên không phục! Lúc đó là mày đánh lén! Nếu là thật sự cứng đối cứng, lão tử lột một tầng da của mày cũng không thành vấn đề!”
Cố Dục Hàn cười nhạo, xoay cổ tay: “Phải không? Vậy bây giờ chúng ta tỷ thí một chút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.