Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1049:
Lưu Lưu Trư
31/08/2023
Loại giày này không dựa nhiều vào nhiều số đo, sau khi Hàn Học Mỹ đi vào vẫn cảm thấy hơi chật.
Giày trượt có bốn bánh, Hàn Học Mỹ chưa từng trượt băng bao giờ. Lúc xỏ giày đứng lên, cô ấy đã rất sợ hãi.
Vương Kỳ đã là một tay lão luyện: "Không sao, tớ sẽ nắm tay cậu, cậu cứ thong thả, chúng ta trượt sang bên kia trước."
Lúc mới bắt đầu trượt băng là như vậy, không dám cử động quá mạnh, Vương Kỳ kéo Hàn Học Mỹ ra sân, theo quán tính, người không di chuyển sẽ bị kéo về phía trước, điều này thật sự rất đáng sợ đối với người chưa từng trượt băng như Hàn Học Mỹ. Cô ấy sợ tới mức mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục.
"Không, không, không, tớ không muốn trượt băng nữa." Cô ấy không cần năm mươi xu nữa, trò chơi này có chút đáng sợ, lỡ như bị ngã đập đầu xuống đây, bị ngu luôn thì sao. Năm nào cũng có vài trường hợp, thi đại học xong thì bung xoa, chơi bời tới mức quá trớn luôn. .
Vương Kỳ thích thú với lời nói của Hàn Học Mỹ, "Tớ sẽ đưa cậu đi học. Lúc đầu có thể hơi khó, nhưng chúng ta còn nhỏ vẫn có thể học được. Nếu mà mẹ tớ muốn học ở tuổi đó, tớ cũng không dám mang theo bà ấy đâu. Đến đây, đến đây nào. Đã ra ngoài rồi thì chúng ta đừng quay lại nữa, hiếm khi có chuyện mà Hàn Học Mỹ không thể làm nổi, hahahaha."
Cô ấy rất vui, nhưng Hàn Học Mỹ đáng thương lại sợ tới mức xanh mặt, cô ấy bám chặt vào lan can không chịu rời đi.
Chung quanh kỳ thật cũng có rất nhiều tân thủ giống như cô ấy, nhìn thấy người bên cạnh mình càng xanh mặt, cả người Hàn Học Mỹ thẳng đơ.
Dù sao thì người trẻ tuổi học cái gì cũng nhanh. Sau khi được Vương Kỳ động viên, cộng thêm bản thân Hàn Học Mỹ đã thích ứng với điều đó, cô ấy dần bớt sợ hãi, dám tiến lên vài bước và dần cảm nhận được niềm vui khi trượt băng.
"Cậu nhìn đi, đâu có khó đúng không, đợi cô trượt được rồi chúng ta đi lái tàu đi."
"Lái tàu nào cơ"
“Là cái hàng dài kia kìa.” Vương Kỳ chỉ vào hàng người vừa đi qua, thực sự là một chuỗi người.
"Có vẻ không khó lắm." Chẳng qua Hàn Học Mỹ đã quen được một chút, bắt đầu trở nên nghiện trò này. Trượt băng thực sự rất thú vị, cô ấy dần trở nên can đảm hơn. Trước đây, dù chỉ một chút run rẩy cũng đủ làm cô ấy sợ hãi. Sau khoảng nửa giờ thực hành, cô ấy đã có thể trượt thành thạo: "Tớ làm được rồi, có phải là làm như thế này không."
Hàn Học Mỹ có chút kích động, cô ấy mới học trượt băng, có chút nghiện, cô ấy không sợ chút nào.
"Nhìn xem, tớ đã bảo trượt băng rất vui mà," Vương Kỳ nói, "Tớ đã từng đến đây để trượt băng khi còn học tiểu học, bây giờ giày trượt dưới chân tớ cũng giống như đôi chân thứ hai của tớ vậy. Nếu cô luyện tập lâu thì cũng sẽ thành thạo được như tớ thôi."
Để chứng minh điều này, Vương Kỳ nói xong còn xoay một vòng.
Hàn Học Mỹ hâm mộ đến mức không muốn rời đi. Lúc này, một vài thanh niên đã đến sân trượt băng, họ gọi tên Vương Kỳ từ rất xa.
"Người quen à"
Vương Kỳ đối phương chào hỏi, "Đó là bạn học cấp hai của tớ."
Hàn Học Mỹ nhìn mấy người bên kia, nói: "Cậu qua đó chơi một chút đi, hôm nay toàn là cậu dạy tớ, bản thân cậu cũng chưa chơi được tí nào."
Người chị em Vương Kỳ này rất nghĩa khí: "Tớ sẽ không đi, tớ đã đồng ý luyện tập với cậu rồi cơ mà."
Giày trượt có bốn bánh, Hàn Học Mỹ chưa từng trượt băng bao giờ. Lúc xỏ giày đứng lên, cô ấy đã rất sợ hãi.
Vương Kỳ đã là một tay lão luyện: "Không sao, tớ sẽ nắm tay cậu, cậu cứ thong thả, chúng ta trượt sang bên kia trước."
Lúc mới bắt đầu trượt băng là như vậy, không dám cử động quá mạnh, Vương Kỳ kéo Hàn Học Mỹ ra sân, theo quán tính, người không di chuyển sẽ bị kéo về phía trước, điều này thật sự rất đáng sợ đối với người chưa từng trượt băng như Hàn Học Mỹ. Cô ấy sợ tới mức mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục.
"Không, không, không, tớ không muốn trượt băng nữa." Cô ấy không cần năm mươi xu nữa, trò chơi này có chút đáng sợ, lỡ như bị ngã đập đầu xuống đây, bị ngu luôn thì sao. Năm nào cũng có vài trường hợp, thi đại học xong thì bung xoa, chơi bời tới mức quá trớn luôn. .
Vương Kỳ thích thú với lời nói của Hàn Học Mỹ, "Tớ sẽ đưa cậu đi học. Lúc đầu có thể hơi khó, nhưng chúng ta còn nhỏ vẫn có thể học được. Nếu mà mẹ tớ muốn học ở tuổi đó, tớ cũng không dám mang theo bà ấy đâu. Đến đây, đến đây nào. Đã ra ngoài rồi thì chúng ta đừng quay lại nữa, hiếm khi có chuyện mà Hàn Học Mỹ không thể làm nổi, hahahaha."
Cô ấy rất vui, nhưng Hàn Học Mỹ đáng thương lại sợ tới mức xanh mặt, cô ấy bám chặt vào lan can không chịu rời đi.
Chung quanh kỳ thật cũng có rất nhiều tân thủ giống như cô ấy, nhìn thấy người bên cạnh mình càng xanh mặt, cả người Hàn Học Mỹ thẳng đơ.
Dù sao thì người trẻ tuổi học cái gì cũng nhanh. Sau khi được Vương Kỳ động viên, cộng thêm bản thân Hàn Học Mỹ đã thích ứng với điều đó, cô ấy dần bớt sợ hãi, dám tiến lên vài bước và dần cảm nhận được niềm vui khi trượt băng.
"Cậu nhìn đi, đâu có khó đúng không, đợi cô trượt được rồi chúng ta đi lái tàu đi."
"Lái tàu nào cơ"
“Là cái hàng dài kia kìa.” Vương Kỳ chỉ vào hàng người vừa đi qua, thực sự là một chuỗi người.
"Có vẻ không khó lắm." Chẳng qua Hàn Học Mỹ đã quen được một chút, bắt đầu trở nên nghiện trò này. Trượt băng thực sự rất thú vị, cô ấy dần trở nên can đảm hơn. Trước đây, dù chỉ một chút run rẩy cũng đủ làm cô ấy sợ hãi. Sau khoảng nửa giờ thực hành, cô ấy đã có thể trượt thành thạo: "Tớ làm được rồi, có phải là làm như thế này không."
Hàn Học Mỹ có chút kích động, cô ấy mới học trượt băng, có chút nghiện, cô ấy không sợ chút nào.
"Nhìn xem, tớ đã bảo trượt băng rất vui mà," Vương Kỳ nói, "Tớ đã từng đến đây để trượt băng khi còn học tiểu học, bây giờ giày trượt dưới chân tớ cũng giống như đôi chân thứ hai của tớ vậy. Nếu cô luyện tập lâu thì cũng sẽ thành thạo được như tớ thôi."
Để chứng minh điều này, Vương Kỳ nói xong còn xoay một vòng.
Hàn Học Mỹ hâm mộ đến mức không muốn rời đi. Lúc này, một vài thanh niên đã đến sân trượt băng, họ gọi tên Vương Kỳ từ rất xa.
"Người quen à"
Vương Kỳ đối phương chào hỏi, "Đó là bạn học cấp hai của tớ."
Hàn Học Mỹ nhìn mấy người bên kia, nói: "Cậu qua đó chơi một chút đi, hôm nay toàn là cậu dạy tớ, bản thân cậu cũng chưa chơi được tí nào."
Người chị em Vương Kỳ này rất nghĩa khí: "Tớ sẽ không đi, tớ đã đồng ý luyện tập với cậu rồi cơ mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.