Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1057:
Lưu Lưu Trư
02/09/2023
Vương Kỳ chê bản thân yếu đuối, nhưng giờ xem ra không chỉ mình cô ta yếu đuối, Hàn Học Mỹ nghĩ mình cũng yếu sức đi nhiều. Trước kia, cùng với cường độ làm việc này, nhưng cô ấy vẫn có sức bán đồ ăn sáng.
“Mệt bở hơi tai, hèn chi Vương Kỳ ăn nhiều không mập.” Hàn Học Mỹ thì thầm, đưa tay xoa lưng: “Làm việc ở của tiêm như đi đánh giặc.”
Hàn Học Mỹ định vươn vai thêm một cái, thấy có người bước vào tiệm, cơn buồn ngủ ập tới, Hàn Học Mỹ chỉ muốn đánh một giấc, cô ấy đang suy nghĩ nên từ chối khách như thế nào, thì đột nhiên trông thấy gương mặt Vương Kỳ xuất hiện.
“Hàn Học Mỹ, tớ tìm cậu khắp nơi.”
“Có việc gì vậy?” Hàn Học Mỹ nhìn Vương Kỳ: “Thở gấp thế?”
Hàn Học Mỹ lật đật kéo ghế cho Vương Kỳ ngồi, rồi xớt nửa ly nước ngọt vừa rót ra ly khác, bỏ vài viên đá, và đẩy tới trước mặt Vương Kỳ.
chk đưa tay nhận ly nước, một hơi dốc cạn, sau đó cô ấy ngồi ngây ra đó một hồi lâu.
“Tớ vừa ghé nhà cậu, chị dâu cậu bảo rằng cậu đến nhà ga rồi không có ở nhà. Tớ lại chạy tới đây, mãi mới gặp được cậu.”
“Cậu hay thật đấy, sao hồi đó không đăng ký chạy 6000m?”
Vương Kỳ giật mình: “Trời ơi, hôm nay tớ không biết đã chạy đến bao nhiêu chỗ, cậu coi người tớ bị cháy nắng đen cả rồi.”
Cô ấy thoải mái hơn khi uống nước ngọt, quả nhiên trời nóng uống nước có ga mới đã.
Nhớ lại mùi vị khi nãy, Vương Kỳ mở to mắt: “Đây là gì, ngon quá, vị rất tuyệt.”
Hàn Học Mỹ: “Ở tiệm chị dâu tớ.”
Vương Kỳ nhìn nhãn hiệu, một nhãn hiệu lạ, cô ấy ngạc nhiên thốt lên: “Tớ chưa từng uống nước của nhãn hiệu này, rất ngon.”
Hàn Học Mỹ: “Tiệm nhà tớ bán cái này, cậu muốn uống thì ghé đây, lấy giá sỉ.”
Ngày ngày, thức uống trong cửa cửa tiệm bán trên một trăm chai, Hàn Học Mỹ thầm nghĩ rằng tình hình kinh doanh gần đây khấm khá hơn trước.
Vương Kỳ ngắm nghía, trên mặt nở nụ cười bí ẩn.
“Sao vậy?”
“Tin sốt dẻo.” Hàn Học Mỹ bí mật.
“Tin gì sốt dẻo, nhận giấy báo nhập học hả?”
“Tớ nhận giấy báo rồi.” Vương Kỳ hiển nhiên là đã khoe khoang một vòng rồi, nhưng trong lòng vẫn khó giấu được sự phấn khích. Tuy chỉ là một trường cao đẳng, lúc độ khó của kỳ thi cao đẳng vào thời bấy giờ không kém gì mấy mươi năm sau.
Ngay cả trung cấp nghề có thể quản lý thời đại phân phối, tốt nghiệp cao đẳng có thể được đưa vào công ty tốt, vào công ty nhà nước không còn là điều khó khăn.
Chẳng trách Vương Kỳ vui mừng đến thế.
Nhưng chờ đợi đã lâu, Hàn Học Mỹ vẫn không nhận được giấy nhập học, nhớ đến lúc Hàn Đại Kim nói với mình rằng, gọi cho ông ngay khi nhận được giấy báo, Hàn Học Mỹ khẽ rũ mắt, nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ của Vương Kỳ, thì cô ấy cũng cong khóe môi cười theo.
“Mừng cho cậu, Vương Kỳ.” Cô ấy thực sự thấy vui cho Vương Kỳ.
Vương Kỳ đã vào một trường học ở Hồ Nam, nhưng lại không nói với gia đình, sau khi đăng ký nguyện vọng kết thúc, gia đình cô ấy vẫn không biết.
Sau khi nhận được thông báo, cả nhà đều choáng váng, mẹ cô ấy không biết nên chúc mừng hay dạy dỗ con gái một trận, dở khóc dở cười, mừng vì con gái hạ cánh thành công, còn buồn thì đương nhiên là vì cô con gái phải đến tận Hồ Nam xa xôi để học đại học.
Nếu là một gia đình bình thường thì không sao, cha mẹ của Vương Kỳ đều làm việc trong các đơn vị nhà nước, nếu cô ấy được nhận vào một trường học địa phương, có chỗ dựa như thế, sau này xin vào một đơn vị nhà nước cũng là điều đương nhiên.
Thậm chí gia đình còn bày sẵn đường đi cho cô ấy sau này rồi.
“Mệt bở hơi tai, hèn chi Vương Kỳ ăn nhiều không mập.” Hàn Học Mỹ thì thầm, đưa tay xoa lưng: “Làm việc ở của tiêm như đi đánh giặc.”
Hàn Học Mỹ định vươn vai thêm một cái, thấy có người bước vào tiệm, cơn buồn ngủ ập tới, Hàn Học Mỹ chỉ muốn đánh một giấc, cô ấy đang suy nghĩ nên từ chối khách như thế nào, thì đột nhiên trông thấy gương mặt Vương Kỳ xuất hiện.
“Hàn Học Mỹ, tớ tìm cậu khắp nơi.”
“Có việc gì vậy?” Hàn Học Mỹ nhìn Vương Kỳ: “Thở gấp thế?”
Hàn Học Mỹ lật đật kéo ghế cho Vương Kỳ ngồi, rồi xớt nửa ly nước ngọt vừa rót ra ly khác, bỏ vài viên đá, và đẩy tới trước mặt Vương Kỳ.
chk đưa tay nhận ly nước, một hơi dốc cạn, sau đó cô ấy ngồi ngây ra đó một hồi lâu.
“Tớ vừa ghé nhà cậu, chị dâu cậu bảo rằng cậu đến nhà ga rồi không có ở nhà. Tớ lại chạy tới đây, mãi mới gặp được cậu.”
“Cậu hay thật đấy, sao hồi đó không đăng ký chạy 6000m?”
Vương Kỳ giật mình: “Trời ơi, hôm nay tớ không biết đã chạy đến bao nhiêu chỗ, cậu coi người tớ bị cháy nắng đen cả rồi.”
Cô ấy thoải mái hơn khi uống nước ngọt, quả nhiên trời nóng uống nước có ga mới đã.
Nhớ lại mùi vị khi nãy, Vương Kỳ mở to mắt: “Đây là gì, ngon quá, vị rất tuyệt.”
Hàn Học Mỹ: “Ở tiệm chị dâu tớ.”
Vương Kỳ nhìn nhãn hiệu, một nhãn hiệu lạ, cô ấy ngạc nhiên thốt lên: “Tớ chưa từng uống nước của nhãn hiệu này, rất ngon.”
Hàn Học Mỹ: “Tiệm nhà tớ bán cái này, cậu muốn uống thì ghé đây, lấy giá sỉ.”
Ngày ngày, thức uống trong cửa cửa tiệm bán trên một trăm chai, Hàn Học Mỹ thầm nghĩ rằng tình hình kinh doanh gần đây khấm khá hơn trước.
Vương Kỳ ngắm nghía, trên mặt nở nụ cười bí ẩn.
“Sao vậy?”
“Tin sốt dẻo.” Hàn Học Mỹ bí mật.
“Tin gì sốt dẻo, nhận giấy báo nhập học hả?”
“Tớ nhận giấy báo rồi.” Vương Kỳ hiển nhiên là đã khoe khoang một vòng rồi, nhưng trong lòng vẫn khó giấu được sự phấn khích. Tuy chỉ là một trường cao đẳng, lúc độ khó của kỳ thi cao đẳng vào thời bấy giờ không kém gì mấy mươi năm sau.
Ngay cả trung cấp nghề có thể quản lý thời đại phân phối, tốt nghiệp cao đẳng có thể được đưa vào công ty tốt, vào công ty nhà nước không còn là điều khó khăn.
Chẳng trách Vương Kỳ vui mừng đến thế.
Nhưng chờ đợi đã lâu, Hàn Học Mỹ vẫn không nhận được giấy nhập học, nhớ đến lúc Hàn Đại Kim nói với mình rằng, gọi cho ông ngay khi nhận được giấy báo, Hàn Học Mỹ khẽ rũ mắt, nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ của Vương Kỳ, thì cô ấy cũng cong khóe môi cười theo.
“Mừng cho cậu, Vương Kỳ.” Cô ấy thực sự thấy vui cho Vương Kỳ.
Vương Kỳ đã vào một trường học ở Hồ Nam, nhưng lại không nói với gia đình, sau khi đăng ký nguyện vọng kết thúc, gia đình cô ấy vẫn không biết.
Sau khi nhận được thông báo, cả nhà đều choáng váng, mẹ cô ấy không biết nên chúc mừng hay dạy dỗ con gái một trận, dở khóc dở cười, mừng vì con gái hạ cánh thành công, còn buồn thì đương nhiên là vì cô con gái phải đến tận Hồ Nam xa xôi để học đại học.
Nếu là một gia đình bình thường thì không sao, cha mẹ của Vương Kỳ đều làm việc trong các đơn vị nhà nước, nếu cô ấy được nhận vào một trường học địa phương, có chỗ dựa như thế, sau này xin vào một đơn vị nhà nước cũng là điều đương nhiên.
Thậm chí gia đình còn bày sẵn đường đi cho cô ấy sau này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.