Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 10: Đột Nhiên Thông Minh
Lưu Lưu Trư
15/02/2023
Lúc này, Lưu Mai Diễm – người đang mượn đề tài để chuẩn bị nói chuyện của mình, cũng cực kỳ ngạc nhiên. Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Đường Tiểu Lệ.
Không phải cô hẳn là đang bị cảnh sát biên phòng bắt lại sao?
Đối diện với ánh mắt của Lưu Mai Diễm, Đường Tiểu Lệ cũng đã đoán được đại khái.
Cho dù người này có xấu xa đến đâu thì cũng chỉ làm được như thế thôi.
Đầu tiên, cô ta nói cho cô cách nhập cư trái phép, sau đó gọi điện báo cho cảnh sát biên phòng. Chờ khi nào cô bị cảnh sát biên phòng bắt thì cô ta sẽ đứng xem trò cười của cô.
Khi cô bị nợ nần không thể trả được thì cô ta lại nhắc đến chuyện bán nhà. Như vậy không phải là quá hợp lý hay sao.
Đường Tiểu Lệ không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Mai Diễm một cái.
“Tôi chỉ đi vào trong thành phố một chuyến để làm chút việc mà thôi, sao từ miệng của cô thì đã thành tôi đi sang Cảng Thành vậy? Cô nói xem, cô có phải quá rảnh rỗi rồi không? Suốt ngày bàn tán chuyện của người khác, cô không sợ cắn vào đầu lưỡi à?” Đường Tiểu Lệ nói.
“Nhưng cô rõ ràng là…”
“Rõ ràng là đi Cảng Thành, phải không?” Đường Tiểu Lệ trả lời theo một cách mỉa mai.
“Nhưng.”
“Tôi rõ ràng là đi lên trên thị trấn để khám bác sĩ, đến miệng của cô thì trở thành dạng gì vậy?” Đường Tiểu Lệ nói: “Cũng tiện đường đi một chuyến đến hợp tác xã cung tiêu luôn.”
Nói xong, cô như làm ảo thuật lấy ra hai túi kẹo hoa quả, bốc một nắm kẹo ra phân chia cho mọi người.
Dân làng chia nhau kẹo rồi cười hi ha rời đi.
Lời đồn này chỉ cần một nắm kẹo là đã dễ dàng phá giải.
Chị Thái cũng không vui, liếc nhìn gương mặt bôi son trát phấn của Lưu Mai Diễm một cái: “Cả ngày chỉ biết nói không thành có, cô cũng quá rảnh rỗi rồi đấy.”
Nhìn thấy cô thân thiết tình cảm với chị Thái như vậy, Lưu Mai Diễm lập tức cảm thấy bối rối.
Đường Tiểu Lệ này sao đột nhiên lại thông minh như thế.
Sau khi chào tạm biệt đám người chị Thái, hai người chị dâu và em chồng cùng dẫn Manh Manh đi về nhà.
Đường Tiểu Lệ nhìn thấy em chồng muốn nói lại thôi nên đã mở miệng luôn: “Chị không muốn đi Cảng Thành nữa, về sau cũng sẽ không đi.”
Hàn Học Mỹ do dự nhìn cô một cái.
Em chồng là một người không có chính kiến, ở nhà vẫn luôn là người bị bắt nạt.
Hàn Học Lễ thì không như vậy, nhưng anh hai Hàn Học Văn thì từ trước đến nay vẫn luôn sai bảo cô ấy như một người ở. Vì vậy, cô ấy đã phát triển tính cách thành một người vâng vâng dạ dạ như bây giờ.
Không phải cô hẳn là đang bị cảnh sát biên phòng bắt lại sao?
Đối diện với ánh mắt của Lưu Mai Diễm, Đường Tiểu Lệ cũng đã đoán được đại khái.
Cho dù người này có xấu xa đến đâu thì cũng chỉ làm được như thế thôi.
Đầu tiên, cô ta nói cho cô cách nhập cư trái phép, sau đó gọi điện báo cho cảnh sát biên phòng. Chờ khi nào cô bị cảnh sát biên phòng bắt thì cô ta sẽ đứng xem trò cười của cô.
Khi cô bị nợ nần không thể trả được thì cô ta lại nhắc đến chuyện bán nhà. Như vậy không phải là quá hợp lý hay sao.
Đường Tiểu Lệ không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Mai Diễm một cái.
“Tôi chỉ đi vào trong thành phố một chuyến để làm chút việc mà thôi, sao từ miệng của cô thì đã thành tôi đi sang Cảng Thành vậy? Cô nói xem, cô có phải quá rảnh rỗi rồi không? Suốt ngày bàn tán chuyện của người khác, cô không sợ cắn vào đầu lưỡi à?” Đường Tiểu Lệ nói.
“Nhưng cô rõ ràng là…”
“Rõ ràng là đi Cảng Thành, phải không?” Đường Tiểu Lệ trả lời theo một cách mỉa mai.
“Nhưng.”
“Tôi rõ ràng là đi lên trên thị trấn để khám bác sĩ, đến miệng của cô thì trở thành dạng gì vậy?” Đường Tiểu Lệ nói: “Cũng tiện đường đi một chuyến đến hợp tác xã cung tiêu luôn.”
Nói xong, cô như làm ảo thuật lấy ra hai túi kẹo hoa quả, bốc một nắm kẹo ra phân chia cho mọi người.
Dân làng chia nhau kẹo rồi cười hi ha rời đi.
Lời đồn này chỉ cần một nắm kẹo là đã dễ dàng phá giải.
Chị Thái cũng không vui, liếc nhìn gương mặt bôi son trát phấn của Lưu Mai Diễm một cái: “Cả ngày chỉ biết nói không thành có, cô cũng quá rảnh rỗi rồi đấy.”
Nhìn thấy cô thân thiết tình cảm với chị Thái như vậy, Lưu Mai Diễm lập tức cảm thấy bối rối.
Đường Tiểu Lệ này sao đột nhiên lại thông minh như thế.
Sau khi chào tạm biệt đám người chị Thái, hai người chị dâu và em chồng cùng dẫn Manh Manh đi về nhà.
Đường Tiểu Lệ nhìn thấy em chồng muốn nói lại thôi nên đã mở miệng luôn: “Chị không muốn đi Cảng Thành nữa, về sau cũng sẽ không đi.”
Hàn Học Mỹ do dự nhìn cô một cái.
Em chồng là một người không có chính kiến, ở nhà vẫn luôn là người bị bắt nạt.
Hàn Học Lễ thì không như vậy, nhưng anh hai Hàn Học Văn thì từ trước đến nay vẫn luôn sai bảo cô ấy như một người ở. Vì vậy, cô ấy đã phát triển tính cách thành một người vâng vâng dạ dạ như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.