Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 36: Làm Gì Với Tiền Rồi?
Lưu Lưu Trư
20/02/2023
Chỉ là vài chục năm nay, khi cuộc sống dưới nông thôn quá nghèo đói thì con người ta cũng không đặc biệt chú trọng đến vấn đề ăn uống nữa.
Những thứ này bây giờ có giá rất rẻ, nhưng sau này sẽ trở nên cực kỳ đắt tiền. Dù có tiền nhưng chưa chắc đã mua được bong bóng của những loài cá hoang dã như này.
Nhưng hai người còn chưa về đến nhà thì đã bị Trần Tuyết Hoa có vẻ mặt tức giận chặn lại.
Trần Tuyết Hoa không ngờ rằng tiền lại bị con dâu lấy mất.
Bà chạy quanh cả thôn mới hỏi ra được Đường Tiểu Lệ ở đâu.
“Tiền đâu rồi hả!”
“Tiền gì hả mẹ?” Đường Tiểu Lệ giả bộ không biết, xách túi cá nặng trĩu, cô không muốn nói chuyện với bà ta vào lúc này.
“Tiền trợ cấp của trường học chứ còn gì nữa!” Trần Tuyết Hoa buột miệng nói ra.
Đường Tiểu Lệ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bà: “Nếu đã là tiền trợ cấp của Hàn Học Lễ thì đưa cho Hàn Học Lễ là đúng rồi còn gì nữa ạ. Con sẽ gửi số tiền này cho chồng con.”
Trần Tuyết Hoa: “Đưa cho mẹ, mẹ tự gửi cho nó.”
Đường Tiểu Lệ nói dối, mặt không đổi sắc: “Mẹ nói muộn quá rồi, con đã gửi cho anh ấy rồi ạ, mẹ có muốn xem biên lai không?”
Cô chỉ muốn xem xem biểu cảm của Trần Tuyết Hoa như thế nào mà thôi.
Đúng như cô nghĩ, chỉ mới liếc mắt một cái, Trần Tuyết Hoa đã nổi cơn thịnh nộ.
Cô từ lâu đã biết số tiền này cuối cùng rồi cũng không được đưa đến tay Hàn Học Lễ. Thậm chí anh có lẽ còn không biết tiền trợ cấp của mình sẽ đi về đâu.
Vì chuyện tranh chấp về việc có nên đi học hay không của hai mẹ con trước đây mà lúc này Trần Tuyết Hoa thấy đứa con trai cả của mình chẳng hề vừa mắt tí nào.
Khi anh đi thành phố Dương học tập, trong nhà còn không có ý định gửi gạo cho anh. May mà cuối cùng có Hàn Đại Kim làm chủ, cấp cho Hàn Học Lễ trăm cân lương thực.
Năm mươi cân gạo một kỳ, đó là phí sống của Hàn Học Lễ trong một học kỳ của anh.
Vậy lũ hút máu này làm gì với tiền trợ cấp của Hàn Học Lễ rồi?
Năm trước, Trần Vạn Bân còn mua được một cái xe đạp, hiệu Vĩnh Cửu, lúc đi trông đỏm dáng lắm.
Quả nhiên, Trần Tuyết Hoa giậm chân: “Thứ đàn bà thối tha này, đó là tiền con trai tôi. Đương nhiên là tôi có quyền đưa cho ai chứ. Cô định ép chết mẹ chồng đúng không!”
Nhắc về chuyện ăn nói, Trần Tuyết Hoa đời nào là đối thủ của Đường Tiểu Lệ được, bà ta chỉ biết chửi bới là cùng.
Những thứ này bây giờ có giá rất rẻ, nhưng sau này sẽ trở nên cực kỳ đắt tiền. Dù có tiền nhưng chưa chắc đã mua được bong bóng của những loài cá hoang dã như này.
Nhưng hai người còn chưa về đến nhà thì đã bị Trần Tuyết Hoa có vẻ mặt tức giận chặn lại.
Trần Tuyết Hoa không ngờ rằng tiền lại bị con dâu lấy mất.
Bà chạy quanh cả thôn mới hỏi ra được Đường Tiểu Lệ ở đâu.
“Tiền đâu rồi hả!”
“Tiền gì hả mẹ?” Đường Tiểu Lệ giả bộ không biết, xách túi cá nặng trĩu, cô không muốn nói chuyện với bà ta vào lúc này.
“Tiền trợ cấp của trường học chứ còn gì nữa!” Trần Tuyết Hoa buột miệng nói ra.
Đường Tiểu Lệ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bà: “Nếu đã là tiền trợ cấp của Hàn Học Lễ thì đưa cho Hàn Học Lễ là đúng rồi còn gì nữa ạ. Con sẽ gửi số tiền này cho chồng con.”
Trần Tuyết Hoa: “Đưa cho mẹ, mẹ tự gửi cho nó.”
Đường Tiểu Lệ nói dối, mặt không đổi sắc: “Mẹ nói muộn quá rồi, con đã gửi cho anh ấy rồi ạ, mẹ có muốn xem biên lai không?”
Cô chỉ muốn xem xem biểu cảm của Trần Tuyết Hoa như thế nào mà thôi.
Đúng như cô nghĩ, chỉ mới liếc mắt một cái, Trần Tuyết Hoa đã nổi cơn thịnh nộ.
Cô từ lâu đã biết số tiền này cuối cùng rồi cũng không được đưa đến tay Hàn Học Lễ. Thậm chí anh có lẽ còn không biết tiền trợ cấp của mình sẽ đi về đâu.
Vì chuyện tranh chấp về việc có nên đi học hay không của hai mẹ con trước đây mà lúc này Trần Tuyết Hoa thấy đứa con trai cả của mình chẳng hề vừa mắt tí nào.
Khi anh đi thành phố Dương học tập, trong nhà còn không có ý định gửi gạo cho anh. May mà cuối cùng có Hàn Đại Kim làm chủ, cấp cho Hàn Học Lễ trăm cân lương thực.
Năm mươi cân gạo một kỳ, đó là phí sống của Hàn Học Lễ trong một học kỳ của anh.
Vậy lũ hút máu này làm gì với tiền trợ cấp của Hàn Học Lễ rồi?
Năm trước, Trần Vạn Bân còn mua được một cái xe đạp, hiệu Vĩnh Cửu, lúc đi trông đỏm dáng lắm.
Quả nhiên, Trần Tuyết Hoa giậm chân: “Thứ đàn bà thối tha này, đó là tiền con trai tôi. Đương nhiên là tôi có quyền đưa cho ai chứ. Cô định ép chết mẹ chồng đúng không!”
Nhắc về chuyện ăn nói, Trần Tuyết Hoa đời nào là đối thủ của Đường Tiểu Lệ được, bà ta chỉ biết chửi bới là cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.