Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 6: Nôn Mửa
Lưu Lưu Trư
14/02/2023
Đường Tiểu Lệ gãi đầu, thở dài một hơi: “A Mãnh chắc chắn sẽ không cho chúng ta rời đi. Em chờ một chút, để chị thử suy nghĩ cách khác.”
Cô nói bậy bạ vài câu. Cũng do khuôn mặt không có ác ý của Đường Tiểu Lệ cùng với cái miệng khéo léo của cô nên sự cảm động lộ ra trong mắt của cô gái nhỏ kia không giống như giả vờ.
Cô gái nhìn xung quanh một lần: “Chị gái thật sự là một người tốt, cầu xin chị hãy dẫn em đi cùng với.”
Đường Tiểu Lệ lại nói thầm trong lòng, cô thật sự đúng là một Bồ Tát sống.
Đúng lúc này, trên xe đột nhiên loạn cả lên.
“Thằng khốn kiếp, sao mày lại phun phân lên trên đầu tao!” Có người mắng.
“Sao vậy?”
“A Văn, thằng bé chết tiệt, nó nôn mửa.”
“Thật là kinh khủng, chua lòm rồi.”
Đường Tiểu Lệ không nghe hiểu tiếng địa phương.
Sau khi cô hỏi rõ ràng tình hình thì hóa ra, có một thanh niên tên là A Văn đã nôn mửa trong xe. Bên trong xe toàn là mùi chua, có một ông chú cũng bị dính một ít lên đầu.
Ngay lập tức, toàn bộ mọi người trên xe đều giậm chân mắng chửi tên chết tiệt kia.
Cô gái kia có thể nghe hiểu được tiếng địa phương, cũng biết bọn họ đang mắng một người tên là A Văn, nên cô ấy đã giải thích cho Đường Tiểu Lệ nghe.
Lúc này, người lái xe đã dừng xe lại. Kẻ buôn lậu ngồi ở đằng sau cũng đứng dậy và hỏi có chuyện gì.
Trên xe đang có một bãi nôn mửa, khi đi xóc nảy thì chắc chắn sẽ bay tứ tung nên tất cả mọi người đều yêu cầu dọn sạch sẽ đã rồi mới đi tiếp.
Kẻ buôn lậu bất đắc dĩ, đành phải bảo lái xe dừng lại bên đường một lát.
Chắc chắn không thể ngồi đợi ở trên xe được nên tất cả mọi người đều xuống xe.
Kẻ buôn lậu kia ra lệnh cho hai người phụ nữ lớn tuổi hơn dọn dẹp sạch chỗ bẩn. A Văn thì ngồi xổm bên đường nôn khan.
Ông chú lúc nãy bị dính bẩn cũng ngồi xổm bên đường, vừa dùng nước trong kênh rạch gần đó để gội đầu, vừa gội vừa mắng mỏ.
Những người khác thì đều đang trêu chọc ông ta.
Đường Tiểu Lệ nhìn thoáng qua xung quanh, cô thấy cách đó không xa có một ruộng mía lớn.
Công xã Tây Hương đã mở một nhà máy đường quốc doanh, các dân làng đều tham gia trồng mía. Khi đến mùa đông thì bên nhà máy đường sẽ lái máy kéo đến thu gom.
Ruộng mía rất rậm rạp, có người trốn vào đó thì sẽ rất khó tìm.
Khi nhàm chán thì dân làng cũng thích bàn tán mấy chuyện đùa khêu gợi. Vào mùa mía, dân làng địa phương thường xuyên chui vào ruộng mía để yêu đương vụng trộm.
Cô nói bậy bạ vài câu. Cũng do khuôn mặt không có ác ý của Đường Tiểu Lệ cùng với cái miệng khéo léo của cô nên sự cảm động lộ ra trong mắt của cô gái nhỏ kia không giống như giả vờ.
Cô gái nhìn xung quanh một lần: “Chị gái thật sự là một người tốt, cầu xin chị hãy dẫn em đi cùng với.”
Đường Tiểu Lệ lại nói thầm trong lòng, cô thật sự đúng là một Bồ Tát sống.
Đúng lúc này, trên xe đột nhiên loạn cả lên.
“Thằng khốn kiếp, sao mày lại phun phân lên trên đầu tao!” Có người mắng.
“Sao vậy?”
“A Văn, thằng bé chết tiệt, nó nôn mửa.”
“Thật là kinh khủng, chua lòm rồi.”
Đường Tiểu Lệ không nghe hiểu tiếng địa phương.
Sau khi cô hỏi rõ ràng tình hình thì hóa ra, có một thanh niên tên là A Văn đã nôn mửa trong xe. Bên trong xe toàn là mùi chua, có một ông chú cũng bị dính một ít lên đầu.
Ngay lập tức, toàn bộ mọi người trên xe đều giậm chân mắng chửi tên chết tiệt kia.
Cô gái kia có thể nghe hiểu được tiếng địa phương, cũng biết bọn họ đang mắng một người tên là A Văn, nên cô ấy đã giải thích cho Đường Tiểu Lệ nghe.
Lúc này, người lái xe đã dừng xe lại. Kẻ buôn lậu ngồi ở đằng sau cũng đứng dậy và hỏi có chuyện gì.
Trên xe đang có một bãi nôn mửa, khi đi xóc nảy thì chắc chắn sẽ bay tứ tung nên tất cả mọi người đều yêu cầu dọn sạch sẽ đã rồi mới đi tiếp.
Kẻ buôn lậu bất đắc dĩ, đành phải bảo lái xe dừng lại bên đường một lát.
Chắc chắn không thể ngồi đợi ở trên xe được nên tất cả mọi người đều xuống xe.
Kẻ buôn lậu kia ra lệnh cho hai người phụ nữ lớn tuổi hơn dọn dẹp sạch chỗ bẩn. A Văn thì ngồi xổm bên đường nôn khan.
Ông chú lúc nãy bị dính bẩn cũng ngồi xổm bên đường, vừa dùng nước trong kênh rạch gần đó để gội đầu, vừa gội vừa mắng mỏ.
Những người khác thì đều đang trêu chọc ông ta.
Đường Tiểu Lệ nhìn thoáng qua xung quanh, cô thấy cách đó không xa có một ruộng mía lớn.
Công xã Tây Hương đã mở một nhà máy đường quốc doanh, các dân làng đều tham gia trồng mía. Khi đến mùa đông thì bên nhà máy đường sẽ lái máy kéo đến thu gom.
Ruộng mía rất rậm rạp, có người trốn vào đó thì sẽ rất khó tìm.
Khi nhàm chán thì dân làng cũng thích bàn tán mấy chuyện đùa khêu gợi. Vào mùa mía, dân làng địa phương thường xuyên chui vào ruộng mía để yêu đương vụng trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.