Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 43: Phiền Phức
Lưu Lưu Trư
21/02/2023
Rõ ràng sống ngay bên cạnh biển nhưng Hàn Học Mỹ lại chưa từng ăn bong bóng cá.
Khi nghe Đường Tiểu Lệ giảng giải về cách ngâm, nấu ăn thì cô ấy lại như lọt vào sương mù.
Nhưng mà, nhận thức của Hàn Học Mỹ về chị dâu cả nhà mình đã hoàn toàn thay đổi.
Chị dâu cả đúng là khác hẳn, không có nhiều tâm tư xấu xa như chị dâu hai.
Tuy rằng, chị dâu cả vẫn bảo cô ấy làm việc nhưng cũng chỉ dạy cô ấy nhiều thứ.
Mặc dù bây giờ, cô ấy không được đi đọc sách nữa, nhưng mà trước kia, khi ở trường học thì cô ấy cũng là một người thích học tập.
Đường Tiểu Lệ sẵn sàng chỉ bảo thì cô ấy cũng lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, như vậy thì ít nhất cũng có thể nhớ kỹ được bảy phần.
Đường Tiểu Lệ cũng bắt đầu nấu một nồi nhỏ. Cô chia phần bong bóng cá của cá tuyết miệng đỏ đã ngâm xong thành hai phần đực – cái, sau đó hấp cách thủy với táo đỏ.
Hai người chị dâu, em chồng ngồi vây quanh nồi.
Hàn Học Mỹ thấp giọng nói: “Mẹ em gần đây có vẻ rất dễ cáu giận.”
Trần Tuyết Hoa dạo gần đây rất hay chửi bới.
Đường Tiểu Lệ đau đầu.
Cô chỉ sang bên đó ăn cơm thôi. Nhưng thấy Trần Tuyết Hoa suốt ngày hùng hổ mắng chửi, Hàn Học Văn thì không biết suốt ngày đi đâu sau khi tan làm, Trần Hiểu Nhu cả ngày chỉ ngồi khóc sướt mướt.
Tất cả mọi người đều thật sự gây phiền phức quá mức.
Hàn Học Mỹ cũng bởi vì ngại phiền, không muốn ở nhà nên mới cả ngày chạy đến nhà cô. Vốn dĩ đến buổi tối, cô ấy sẽ trở về nhà ngủ nhưng bây giờ thì ngay cả khi đến giờ ngủ, cô ấy cũng không muốn về nữa.
Sau khi đã hầm canh xong, Đường Tiểu Lệ cũng không cho thêm bất cứ gia vị nào khác, cô gọi Hàn Manh Manh đang chơi đùa điên cuồng ở bên ngoài vào nhà.
“Mẹ à, con còn đang chơi với Văn Văn mà.” Manh Manh vung cây kiếm nhỏ lên, chạy vào nhìn lướt qua rồi lại muốn đi ra ngoài.
“Uống bát canh đã.” Đường Tiểu Lệ múc một ít canh keo bong bóng cá cho con gái.
Manh Manh uống một ngụm, đôi mắt lập tức sáng rực.
“Uống ngon.” Cô bé nói.
“Nếu uống ngon thì con uống hết bát canh này đi rồi hẵng đi chơi.”
Món ăn này không phải ai cũng thấy ăn ngon. Có một số người cảm thấy rất thơm ngon nhưng cũng có một số người nói rằng món canh này có vị kỳ lạ.
Nhưng mà, bản thân Đường Tiểu Lệ thì lại rất thích. Cô cũng không bạc đãi bản thân, hôm nay nấu nồi canh này là bong bóng cá của cá tuyết miệng đỏ.
Bát canh mà Manh Manh đã uống là phần bong bóng của cá đực có vị tương đối dẻo thơm hơn.
Khi nghe Đường Tiểu Lệ giảng giải về cách ngâm, nấu ăn thì cô ấy lại như lọt vào sương mù.
Nhưng mà, nhận thức của Hàn Học Mỹ về chị dâu cả nhà mình đã hoàn toàn thay đổi.
Chị dâu cả đúng là khác hẳn, không có nhiều tâm tư xấu xa như chị dâu hai.
Tuy rằng, chị dâu cả vẫn bảo cô ấy làm việc nhưng cũng chỉ dạy cô ấy nhiều thứ.
Mặc dù bây giờ, cô ấy không được đi đọc sách nữa, nhưng mà trước kia, khi ở trường học thì cô ấy cũng là một người thích học tập.
Đường Tiểu Lệ sẵn sàng chỉ bảo thì cô ấy cũng lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, như vậy thì ít nhất cũng có thể nhớ kỹ được bảy phần.
Đường Tiểu Lệ cũng bắt đầu nấu một nồi nhỏ. Cô chia phần bong bóng cá của cá tuyết miệng đỏ đã ngâm xong thành hai phần đực – cái, sau đó hấp cách thủy với táo đỏ.
Hai người chị dâu, em chồng ngồi vây quanh nồi.
Hàn Học Mỹ thấp giọng nói: “Mẹ em gần đây có vẻ rất dễ cáu giận.”
Trần Tuyết Hoa dạo gần đây rất hay chửi bới.
Đường Tiểu Lệ đau đầu.
Cô chỉ sang bên đó ăn cơm thôi. Nhưng thấy Trần Tuyết Hoa suốt ngày hùng hổ mắng chửi, Hàn Học Văn thì không biết suốt ngày đi đâu sau khi tan làm, Trần Hiểu Nhu cả ngày chỉ ngồi khóc sướt mướt.
Tất cả mọi người đều thật sự gây phiền phức quá mức.
Hàn Học Mỹ cũng bởi vì ngại phiền, không muốn ở nhà nên mới cả ngày chạy đến nhà cô. Vốn dĩ đến buổi tối, cô ấy sẽ trở về nhà ngủ nhưng bây giờ thì ngay cả khi đến giờ ngủ, cô ấy cũng không muốn về nữa.
Sau khi đã hầm canh xong, Đường Tiểu Lệ cũng không cho thêm bất cứ gia vị nào khác, cô gọi Hàn Manh Manh đang chơi đùa điên cuồng ở bên ngoài vào nhà.
“Mẹ à, con còn đang chơi với Văn Văn mà.” Manh Manh vung cây kiếm nhỏ lên, chạy vào nhìn lướt qua rồi lại muốn đi ra ngoài.
“Uống bát canh đã.” Đường Tiểu Lệ múc một ít canh keo bong bóng cá cho con gái.
Manh Manh uống một ngụm, đôi mắt lập tức sáng rực.
“Uống ngon.” Cô bé nói.
“Nếu uống ngon thì con uống hết bát canh này đi rồi hẵng đi chơi.”
Món ăn này không phải ai cũng thấy ăn ngon. Có một số người cảm thấy rất thơm ngon nhưng cũng có một số người nói rằng món canh này có vị kỳ lạ.
Nhưng mà, bản thân Đường Tiểu Lệ thì lại rất thích. Cô cũng không bạc đãi bản thân, hôm nay nấu nồi canh này là bong bóng cá của cá tuyết miệng đỏ.
Bát canh mà Manh Manh đã uống là phần bong bóng của cá đực có vị tương đối dẻo thơm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.