Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 24: Sắp Được Nhìn Thấy Cha
Lưu Lưu Trư
17/02/2023
Sau khi suy nghĩ một chút thì cô lại bổ sung một câu: “Cô cũng nói với anh ta rằng Hàn Học Lễ đã đồng ý cho tôi nhận tiền.”
Tất cả mọi người đều là đồng chí nữ nên cũng có chút thương tiếc lẫn nhau. Thật ra, kế toán cũng có chút thông cảm với vị đồng chí nữ này, tiền của chồng mình nhưng em trai của chồng lại muốn lấy đi.
Cho nên, cô ấy cũng rất sảng khoái đưa tiền cho Đường Tiểu Lệ. Đơn vị đã phát trợ cấp sinh hoạt một năm bằng tiền lương của mười tháng làm việc, tổng cộng có ba trăm đồng.
Đã vượt qua hơn nửa năm tiền lương của rất nhiều người.
Đầu của Đường Tiểu Lệ hơi choáng váng một chút, năm nay có ba trăm đồng này thì năm trước cũng có số tiền tương tự.
Nhưng Trần Tuyết Hoa tuyệt nhiên không hề nói nửa lời về tiền trợ cấp, ngay cả Hàn Học Văn cũng che giấu chặt chẽ.
Chị gái kế toán dặn dò chân thành: “Cô dẫn theo em gái chồng đi đến Dương Thành là tốt rồi. Nhưng mà, sau này cả gia đình chắc chắn sẽ có cuộc sống khó khăn, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Manh Manh gật đầu giống như một người lớn rồi nói với chị gái kế toán:
“Cảm ơn dì, mẹ của cháu muốn dẫn cháu đến Dương Thành, cháu sắp được gặp cha rồi.”
Cô bé hận không thể nói cho khắp thế giới rằng, Manh Manh sắp được nhìn thấy cha rồi.
Sau khi ký tên xong thì ba trăm đồng của nhà xưởng đã đến tay cô.
Khi đi ra khỏi nhà máy đường, Đường Tiểu Lệ dẫn con gái đi dạo phố ở khu vực xung quanh.
Nhà máy đường có nhà trẻ của công nhân viên chức, nhưng mà số lượng trẻ được nhận rất ít.
Bây giờ, bên đó chỉ tuyển con cái của các nhân viên đang làm việc trong nhà máy.
Khi Hàn Học Lễ rời đi thì Manh Manh mới chỉ hơn một tuổi, chưa đủ tuổi để đi học.
Sau này, khi cô muốn đăng ký cho con bé thì đã rất khó chen chân vào những con cháu của nhân viên đang làm việc.
Loại nhà trẻ như này thì nếu bọn họ không muốn nhận, Manh Manh cũng không thể đi học được.
Bên trong có rất nhiều trẻ em, bọn chúng chạy nhảy loạn xạ trên một sân thể dục nhỏ.
Bên rìa sân thể dục còn có một cầu trượt bằng xi măng, bọn nhỏ đang chui ra chui vào chỗ cầu trượt đó.
Cầu trượt được xây dựng khá thô ráp, không có gì thiết kế mới mẻ gì, nhưng bọn trẻ vẫn chơi đùa không biết mệt.
Ngay cả đối với những đứa trẻ khác đứng ở bên ngoài nhìn vào thì cầu trượt kia cũng đủ khiến cho bọn chúng cực kỳ hâm mộ.
Tất cả mọi người đều là đồng chí nữ nên cũng có chút thương tiếc lẫn nhau. Thật ra, kế toán cũng có chút thông cảm với vị đồng chí nữ này, tiền của chồng mình nhưng em trai của chồng lại muốn lấy đi.
Cho nên, cô ấy cũng rất sảng khoái đưa tiền cho Đường Tiểu Lệ. Đơn vị đã phát trợ cấp sinh hoạt một năm bằng tiền lương của mười tháng làm việc, tổng cộng có ba trăm đồng.
Đã vượt qua hơn nửa năm tiền lương của rất nhiều người.
Đầu của Đường Tiểu Lệ hơi choáng váng một chút, năm nay có ba trăm đồng này thì năm trước cũng có số tiền tương tự.
Nhưng Trần Tuyết Hoa tuyệt nhiên không hề nói nửa lời về tiền trợ cấp, ngay cả Hàn Học Văn cũng che giấu chặt chẽ.
Chị gái kế toán dặn dò chân thành: “Cô dẫn theo em gái chồng đi đến Dương Thành là tốt rồi. Nhưng mà, sau này cả gia đình chắc chắn sẽ có cuộc sống khó khăn, về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Manh Manh gật đầu giống như một người lớn rồi nói với chị gái kế toán:
“Cảm ơn dì, mẹ của cháu muốn dẫn cháu đến Dương Thành, cháu sắp được gặp cha rồi.”
Cô bé hận không thể nói cho khắp thế giới rằng, Manh Manh sắp được nhìn thấy cha rồi.
Sau khi ký tên xong thì ba trăm đồng của nhà xưởng đã đến tay cô.
Khi đi ra khỏi nhà máy đường, Đường Tiểu Lệ dẫn con gái đi dạo phố ở khu vực xung quanh.
Nhà máy đường có nhà trẻ của công nhân viên chức, nhưng mà số lượng trẻ được nhận rất ít.
Bây giờ, bên đó chỉ tuyển con cái của các nhân viên đang làm việc trong nhà máy.
Khi Hàn Học Lễ rời đi thì Manh Manh mới chỉ hơn một tuổi, chưa đủ tuổi để đi học.
Sau này, khi cô muốn đăng ký cho con bé thì đã rất khó chen chân vào những con cháu của nhân viên đang làm việc.
Loại nhà trẻ như này thì nếu bọn họ không muốn nhận, Manh Manh cũng không thể đi học được.
Bên trong có rất nhiều trẻ em, bọn chúng chạy nhảy loạn xạ trên một sân thể dục nhỏ.
Bên rìa sân thể dục còn có một cầu trượt bằng xi măng, bọn nhỏ đang chui ra chui vào chỗ cầu trượt đó.
Cầu trượt được xây dựng khá thô ráp, không có gì thiết kế mới mẻ gì, nhưng bọn trẻ vẫn chơi đùa không biết mệt.
Ngay cả đối với những đứa trẻ khác đứng ở bên ngoài nhìn vào thì cầu trượt kia cũng đủ khiến cho bọn chúng cực kỳ hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.