Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 41: Tài Giỏi
Lưu Lưu Trư
21/02/2023
Hàn Học Văn này tuổi cũng không lớn, anh ta cũng phải ăn chay kể từ khi cô vợ kia mang thai.
Làm sao anh ta chịu đựng được sự trêu chọc như thế này chứ? Cổ họng và ánh mắt anh ta đột nhiên như bị thiêu đốt, trông như sắp biến thành đống lửa lớn tới nơi rồi.
Ma xui quỷ khiến, anh ta đi vào gian phòng trong của Lưu Mai Diễm.
Ngày hôm sau, Đường Tiểu Lệ biết được chuyện mẹ của chị Thái bị ngã gãy chân. Chị Thái đã trở về nhà mẹ đẻ rồi và cũng chưa nói bao giờ sẽ trở về.
Vừa lúc, cô sẽ nhân dịp này mang đống bong bóng cá ra phơi khô.
Bong bóng cá vừa mới rửa sạch xong. Khi bắt đầu phơi khô thì phải lật mặt mỗi giờ từ bốn đến năm lần.
Còn phải cẩn thận hút đi lớp dầu cá trên mặt bong bóng cá thì mới có thể phơi nắng sạch sẽ và đẹp mắt được.
Bây giờ, các nông dân khi phơi khô bong bóng cá đều không có lưu ý gì cả, bề ngoài nhìn cũng không được đẹp cho lắm.
Nếu cô đã muốn bán để lấy tiền thì tất nhiên cũng phải làm cho bề ngoài của nó đẹp hơn.
Vốn dĩ Đường Tiểu Lệ chưa từng làm qua những chuyện này. Nhưng trong trí nhớ của cô thì hình như có một đoạn ký ức là cô biết làm.
Trong bốn ngày, đã có một số bong bóng cá được phơi khô.
Đường Tiểu Lệ bỏ đống bong bóng cá này vào trong một túi nhựa to và dày. Bên trong túi còn bỏ thêm mấy nhánh hồi khô. Tác dụng của hồi khô là để đuổi muỗi.
Bong bóng cá vừa được phơi một nắng xong thì đợi đến khi thời tiết tốt lại phải lấy ra phơi thêm nhiều nắng nữa. Khi đó, nếu muốn bảo quản chúng trong vài chục năm thì cũng sẽ không có vấn đề gì về chất lượng.
Hàn Học Mỹ đứng bên cạnh quan sát, cô ấy thấy chị dâu thật là tài giỏi.
Chuyện phơi khô bong bóng cá thì trước nay chỉ có các ngư dân mới biết làm. Người nào biết cách mang ra phơi khô thì lại không nỡ tốn củi lửa để hầm ăn.
Cho nên, thời đại này thật là buồn cười, bong bóng cá còn không đáng giá bằng củi lửa.
Mỗi lần Đường Tiểu Lệ nhóm lửa thì cô đều oán giận đầy bụng. Sau khi vào thành phố, cô chắc chắn sẽ dùng than củi.
“A Mỹ, em có biết phân biệt đâu là của con đực, đâu là của con cái không?”
“Em không biết.”
Nếu muốn mang đi bán thì chắc chắn phải phân biệt đực – cái, bởi vì giá cả của hai loại không giống nhau.
Đường Tiểu Lệ tùy tiện chỉ vào đống bong bóng cá, lấy ra hai cái nhìn không khác biệt mấy cho Hàn Học Mỹ nhìn:
“Có một số loại thì không cần phải phân biệt. Giống như bóng bóng cá của loại cá nhỏ này, là đực hay là cái thì giá cả đều giống nhau. Với một số loại cá giá rẻ thì cũng không cần phải phân biệt.”
Làm sao anh ta chịu đựng được sự trêu chọc như thế này chứ? Cổ họng và ánh mắt anh ta đột nhiên như bị thiêu đốt, trông như sắp biến thành đống lửa lớn tới nơi rồi.
Ma xui quỷ khiến, anh ta đi vào gian phòng trong của Lưu Mai Diễm.
Ngày hôm sau, Đường Tiểu Lệ biết được chuyện mẹ của chị Thái bị ngã gãy chân. Chị Thái đã trở về nhà mẹ đẻ rồi và cũng chưa nói bao giờ sẽ trở về.
Vừa lúc, cô sẽ nhân dịp này mang đống bong bóng cá ra phơi khô.
Bong bóng cá vừa mới rửa sạch xong. Khi bắt đầu phơi khô thì phải lật mặt mỗi giờ từ bốn đến năm lần.
Còn phải cẩn thận hút đi lớp dầu cá trên mặt bong bóng cá thì mới có thể phơi nắng sạch sẽ và đẹp mắt được.
Bây giờ, các nông dân khi phơi khô bong bóng cá đều không có lưu ý gì cả, bề ngoài nhìn cũng không được đẹp cho lắm.
Nếu cô đã muốn bán để lấy tiền thì tất nhiên cũng phải làm cho bề ngoài của nó đẹp hơn.
Vốn dĩ Đường Tiểu Lệ chưa từng làm qua những chuyện này. Nhưng trong trí nhớ của cô thì hình như có một đoạn ký ức là cô biết làm.
Trong bốn ngày, đã có một số bong bóng cá được phơi khô.
Đường Tiểu Lệ bỏ đống bong bóng cá này vào trong một túi nhựa to và dày. Bên trong túi còn bỏ thêm mấy nhánh hồi khô. Tác dụng của hồi khô là để đuổi muỗi.
Bong bóng cá vừa được phơi một nắng xong thì đợi đến khi thời tiết tốt lại phải lấy ra phơi thêm nhiều nắng nữa. Khi đó, nếu muốn bảo quản chúng trong vài chục năm thì cũng sẽ không có vấn đề gì về chất lượng.
Hàn Học Mỹ đứng bên cạnh quan sát, cô ấy thấy chị dâu thật là tài giỏi.
Chuyện phơi khô bong bóng cá thì trước nay chỉ có các ngư dân mới biết làm. Người nào biết cách mang ra phơi khô thì lại không nỡ tốn củi lửa để hầm ăn.
Cho nên, thời đại này thật là buồn cười, bong bóng cá còn không đáng giá bằng củi lửa.
Mỗi lần Đường Tiểu Lệ nhóm lửa thì cô đều oán giận đầy bụng. Sau khi vào thành phố, cô chắc chắn sẽ dùng than củi.
“A Mỹ, em có biết phân biệt đâu là của con đực, đâu là của con cái không?”
“Em không biết.”
Nếu muốn mang đi bán thì chắc chắn phải phân biệt đực – cái, bởi vì giá cả của hai loại không giống nhau.
Đường Tiểu Lệ tùy tiện chỉ vào đống bong bóng cá, lấy ra hai cái nhìn không khác biệt mấy cho Hàn Học Mỹ nhìn:
“Có một số loại thì không cần phải phân biệt. Giống như bóng bóng cá của loại cá nhỏ này, là đực hay là cái thì giá cả đều giống nhau. Với một số loại cá giá rẻ thì cũng không cần phải phân biệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.