Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 34: Thường Xuyên Đến Chơi
Lưu Lưu Trư
19/02/2023
Ai làm việc bận rộn cả ngày đến mức đầu cũng không ngẩng lên được thì tâm trạng cũng đều không tốt, rất dễ buồn bực.
Đường Tiểu Lệ có thể hiểu được.
Thấy bà ấy chưa nói xong mà người phụ nữ kia lại dùng giọng địa phương chặn họng bà ấy.
Ý của người phụ nữ đó là bây giờ bọn họ làm việc cũng đủ mệt mỏi rồi, bảo bà ấy đừng làm loạn nữa. Việc làm sạch nội tạng cá cũng là một công trình lớn tốn nhiều sức lực.
Có vẻ như không thành công rồi.
Mặc dù, mấy thứ đó người ta có thể không cần nhưng người ta vẫn có thể từ chối không cho bạn dù sau này người ta cũng vứt đi. Trừ phi, bạn có thể đi ra biển để vớt.
“Cái hộp này dùng để đóng gói mấy thứ này sao?” Đường Tiểu Lệ chỉ vào một đống đồ vật trên mặt đất và hỏi.
A Liên nhìn cô một cái, trên khuôn mặt ngăm đen của cô ấy hiện rõ ý không vui.
“Để tôi giúp chị thu dọn chỗ này.” Đường Tiểu Lệ nói xong thì lập tức bắt đầu giúp người ta dọn dẹp.
“Ôi, con bé này, sao nói thế nào cũng không nghe vậy. Manh Manh à, chúng ta trở về đi, nơi này quả thực quá tanh.” Bà ấy muốn kéo Manh Manh đi.
Nhưng Manh Manh không chịu đi, cô bé muốn đi theo mẹ.
Đường Tiểu Lệ lại nghiêm túc thực sự thu dọn đống đồ kia.
Lúc đầu, vẻ mặt của A Liên còn hơi ghét bỏ. Sau khi thấy Đường Tiểu Lệ nghiêm túc dọn dẹp thì cô ấy mới mở miệng nói: “Sau khi thu dọn xong đống nội tạng kia vào trong thùng thì cô có thể lấy đi chỗ bong bóng cá này.”
Người phụ nữ này thật sự hơi ngốc nghếch.
Đường Tiểu Lệ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn về Manh Manh, Đường Tiểu Lệ nói với cô bé: “Manh Manh à, có phải con đã thường xuyên chạy đến đây chơi không?”
Vốn dĩ Manh Manh còn đang nhảy nhót vui vẻ thì bây giờ lại giật mình hoảng sợ. Cô bé lập tức đứng thẳng người, theo bản năng kêu lên một câu: “Ôi mẹ ơi.”
Bởi vì mẹ cô bé đã từng dặn dò qua, cô bé không được phép chạy sang bên này, càng không thể xuống biển chơi.
Nếu mẹ biết những chuyện đó thì cô bé chắc chắn sẽ bị đánh mông. “Phật Sơn Vô Ảnh Chưởng” của mẹ cô bé có sức lực lớn như đang làm nghề rèn vậy.
Bị nhắc đến nên Đường Tiểu Lệ có vẻ mặt cạn lời.
Nhìn dáng vẻ này của con gái thì chắc chắn là con bé thường xuyên hay chạy đến đây chơi.
Ở tuổi này, mấy đứa trẻ thật sự rất nghịch ngợm, chỗ nào cũng dám đi. Đừng nói là xuống bờ biển, bọn chúng còn dám trèo lên núi nữa.
Đường Tiểu Lệ có thể hiểu được.
Thấy bà ấy chưa nói xong mà người phụ nữ kia lại dùng giọng địa phương chặn họng bà ấy.
Ý của người phụ nữ đó là bây giờ bọn họ làm việc cũng đủ mệt mỏi rồi, bảo bà ấy đừng làm loạn nữa. Việc làm sạch nội tạng cá cũng là một công trình lớn tốn nhiều sức lực.
Có vẻ như không thành công rồi.
Mặc dù, mấy thứ đó người ta có thể không cần nhưng người ta vẫn có thể từ chối không cho bạn dù sau này người ta cũng vứt đi. Trừ phi, bạn có thể đi ra biển để vớt.
“Cái hộp này dùng để đóng gói mấy thứ này sao?” Đường Tiểu Lệ chỉ vào một đống đồ vật trên mặt đất và hỏi.
A Liên nhìn cô một cái, trên khuôn mặt ngăm đen của cô ấy hiện rõ ý không vui.
“Để tôi giúp chị thu dọn chỗ này.” Đường Tiểu Lệ nói xong thì lập tức bắt đầu giúp người ta dọn dẹp.
“Ôi, con bé này, sao nói thế nào cũng không nghe vậy. Manh Manh à, chúng ta trở về đi, nơi này quả thực quá tanh.” Bà ấy muốn kéo Manh Manh đi.
Nhưng Manh Manh không chịu đi, cô bé muốn đi theo mẹ.
Đường Tiểu Lệ lại nghiêm túc thực sự thu dọn đống đồ kia.
Lúc đầu, vẻ mặt của A Liên còn hơi ghét bỏ. Sau khi thấy Đường Tiểu Lệ nghiêm túc dọn dẹp thì cô ấy mới mở miệng nói: “Sau khi thu dọn xong đống nội tạng kia vào trong thùng thì cô có thể lấy đi chỗ bong bóng cá này.”
Người phụ nữ này thật sự hơi ngốc nghếch.
Đường Tiểu Lệ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn về Manh Manh, Đường Tiểu Lệ nói với cô bé: “Manh Manh à, có phải con đã thường xuyên chạy đến đây chơi không?”
Vốn dĩ Manh Manh còn đang nhảy nhót vui vẻ thì bây giờ lại giật mình hoảng sợ. Cô bé lập tức đứng thẳng người, theo bản năng kêu lên một câu: “Ôi mẹ ơi.”
Bởi vì mẹ cô bé đã từng dặn dò qua, cô bé không được phép chạy sang bên này, càng không thể xuống biển chơi.
Nếu mẹ biết những chuyện đó thì cô bé chắc chắn sẽ bị đánh mông. “Phật Sơn Vô Ảnh Chưởng” của mẹ cô bé có sức lực lớn như đang làm nghề rèn vậy.
Bị nhắc đến nên Đường Tiểu Lệ có vẻ mặt cạn lời.
Nhìn dáng vẻ này của con gái thì chắc chắn là con bé thường xuyên hay chạy đến đây chơi.
Ở tuổi này, mấy đứa trẻ thật sự rất nghịch ngợm, chỗ nào cũng dám đi. Đừng nói là xuống bờ biển, bọn chúng còn dám trèo lên núi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.