Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 48: Vẫn Còn Rẻ?
Lưu Lưu Trư
22/02/2023
Trong quyển sổ nhỏ, cô ghi rõ rau xanh bán được 6 hào, bong bóng cá miệng đỏ bán được 45 đồng 6 hào. Trong lòng cô có chút hào hứng.
Loại hình kinh doanh không cần vốn này rất dễ bị người khác bắt chước.
Đừng thấy rằng hôm nay cô buôn bán thuận lợi, có khi ngày mai có thể xuất hiện thêm một đống người đến bán đồ ăn.
Còn Hàn Học Mỹ đứng ở bên cạnh hóng chuyện cũng đang sục sôi nhiệt huyết.
Cô ấy nhìn chị dâu thu tiền, ung dung thản nhiên nói chuyện phiếm với người đến mua hàng thì cô ấy cảm thấy bản thân mình cũng can đảm hơn trước một chút.
Hóa ra, chị dâu dẫn cô ấy đến đây là để giúp đỡ vận chuyển hàng. Lúc đầu, cô ấy còn không biết bản thân mình có khả năng làm được gì đâu.
Đi xe đạp thì cô ấy biết. Chỉ có một mình cô ấy đạp xe về thì nhiều nhất sẽ tốn hai mươi phút. Chắc hẳn chỉ cần mất gần một giờ cho một chuyến cả đi và về.
Đường Tiểu Lệ lại nhét cho Hàn Học Mỹ một đồng tiền:
“Em đừng lấy rau xanh trong nhà. Đi trong thôn tìm hỏi mua một chút, giá cả thì em tự quyết định đi, chỉ cần không cao hơn một nửa giá chúng ta bán ra là được. Em nhớ chú ý an toàn, đừng đi quá nhanh, xe đạp này là do chúng ta mượn đấy.”
Cô không đưa quá nhiều tiền cho Hàn Học Mỹ là bởi vì cô sợ cô ấy mua quá nhiều rau xanh, trên đường vận chuyển sẽ không an toàn.
Hàn Học Mỹ vội vàng gật đầu.
Cô ấy sợ chậm trễ chuyện kiếm tiền nên đã ngay lập tức cầm tay lái, ngồi lên xe, cũng không quay đầu lại mà chỉ trả lời một câu: “Em biết rồi, chị dâu.”
Nơi bến cảng mỗi ngày người đi qua đi lại nhiều vô kể.
Mặc kệ mấy kẻ doanh nhân thích ngẩng đầu ưỡn ngực, đối tượng Đường Tiểu Lệ nhắm đến là những người phụ nữ không có vẻ gì là giàu có.
Đó mới là những người làm việc quán xuyến mua sắm cho gia đình, hơn nữa họ cũng rất nhạy cảm với giá cả.
Rất nhanh sau đó hơn mười cân rau củ họ mang đến đều được mua hết sạch.
Rau củ thực ra bán đi cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng nhờ rau củ để thu hút người đến xem món bong bóng cá của họ.
Bong bóng cá cũng rất dễ bán. Thấy sò từ nãy đến giờ bán hơi rẻ, Đường Tiểu Lệ bèn nâng giá bong bóng cá lên mười đồng, thế mà món này vẫn cứ được người này tới người khác tới mua.
Cả lẽ mười đồng vẫn còn đang rẻ sao?
Cô nhẩm tính một chút, hơn mười cân rau củ bán ra được gần hai đồng, còn bong bóng cá lại chỉ có sáu cân.
Loại hình kinh doanh không cần vốn này rất dễ bị người khác bắt chước.
Đừng thấy rằng hôm nay cô buôn bán thuận lợi, có khi ngày mai có thể xuất hiện thêm một đống người đến bán đồ ăn.
Còn Hàn Học Mỹ đứng ở bên cạnh hóng chuyện cũng đang sục sôi nhiệt huyết.
Cô ấy nhìn chị dâu thu tiền, ung dung thản nhiên nói chuyện phiếm với người đến mua hàng thì cô ấy cảm thấy bản thân mình cũng can đảm hơn trước một chút.
Hóa ra, chị dâu dẫn cô ấy đến đây là để giúp đỡ vận chuyển hàng. Lúc đầu, cô ấy còn không biết bản thân mình có khả năng làm được gì đâu.
Đi xe đạp thì cô ấy biết. Chỉ có một mình cô ấy đạp xe về thì nhiều nhất sẽ tốn hai mươi phút. Chắc hẳn chỉ cần mất gần một giờ cho một chuyến cả đi và về.
Đường Tiểu Lệ lại nhét cho Hàn Học Mỹ một đồng tiền:
“Em đừng lấy rau xanh trong nhà. Đi trong thôn tìm hỏi mua một chút, giá cả thì em tự quyết định đi, chỉ cần không cao hơn một nửa giá chúng ta bán ra là được. Em nhớ chú ý an toàn, đừng đi quá nhanh, xe đạp này là do chúng ta mượn đấy.”
Cô không đưa quá nhiều tiền cho Hàn Học Mỹ là bởi vì cô sợ cô ấy mua quá nhiều rau xanh, trên đường vận chuyển sẽ không an toàn.
Hàn Học Mỹ vội vàng gật đầu.
Cô ấy sợ chậm trễ chuyện kiếm tiền nên đã ngay lập tức cầm tay lái, ngồi lên xe, cũng không quay đầu lại mà chỉ trả lời một câu: “Em biết rồi, chị dâu.”
Nơi bến cảng mỗi ngày người đi qua đi lại nhiều vô kể.
Mặc kệ mấy kẻ doanh nhân thích ngẩng đầu ưỡn ngực, đối tượng Đường Tiểu Lệ nhắm đến là những người phụ nữ không có vẻ gì là giàu có.
Đó mới là những người làm việc quán xuyến mua sắm cho gia đình, hơn nữa họ cũng rất nhạy cảm với giá cả.
Rất nhanh sau đó hơn mười cân rau củ họ mang đến đều được mua hết sạch.
Rau củ thực ra bán đi cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng nhờ rau củ để thu hút người đến xem món bong bóng cá của họ.
Bong bóng cá cũng rất dễ bán. Thấy sò từ nãy đến giờ bán hơi rẻ, Đường Tiểu Lệ bèn nâng giá bong bóng cá lên mười đồng, thế mà món này vẫn cứ được người này tới người khác tới mua.
Cả lẽ mười đồng vẫn còn đang rẻ sao?
Cô nhẩm tính một chút, hơn mười cân rau củ bán ra được gần hai đồng, còn bong bóng cá lại chỉ có sáu cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.