Thập Niên 80: Kiều Thê Xinh Đẹp, Ông Xã Quân Nhân Không Nhịn Nổi
Chương 4: Không Gian Siêu Thị Nơi Tay, Có Gì Phải Sợ? (2)
Sương Sơ
30/10/2023
Đầu bếp bảy sao đó, còn chưa kịp trổ tài đâu… Vốn dĩ đầu tháng tới cô sẽ được tăng lương, kết quả lương chưa được tăng, tháng cũ còn làm không công!
Cho dù tài nấu nướng của cô vẫn còn đó, nhưng vào niên đại này, hình như cũng chẳng có chỗ cho cô phát huy?
Diệp Mộc Tây nghĩ một hồi, lại thở dài thườn thượt.
Mới vừa ngừng thở dài xong, đột nhiên cô cảm thấy hoa mắt, trần nhà trước mắt như lắc lư vặn vẹo, cuối cùng biến mất. Ngay sau đó, cô xuất hiện ở một không gian lạ lẫm.
“Đây là…” Diệp Mộc Tây kinh ngạc.
Ngay nháy mắt vừa rồi, không ngờ cô lại thuấn di từ giường tới một nơi xa lạ.
Ở đây rất lớn, lớn hơn phòng cô gấp mấy chục lần, mà hiện tại ở trước mặt cô là một siêu thị cỡ lớn!
“Bí đỏ, còn có bí đỏ bối bối… Oa, ngay cả khoai lang cũng có nhiều loại như vậy?”
Diệp Mộc Tây đi vào, kinh hỉ nhìn đủ loại rau dưa trước mắt.
Ở đây có vô số loại đồ ăn, cần gì có đó, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Lọt vào tầm mắt là vô số giá hàng bày đầy hàng, hệt như một cái chợ bán thức ăn cỡ lớn, liếc mắt không thể nhìn thấy tận cùng.
Này… lẽ nào đây chính là ngón tay vàng Thiên Đạo papa cho cô ư?
“Khu rau củ, khu chim thú, khu thủy sản, khu hải sản, khu gia vị…”
Diệp Mộc Tây bước từng bước tới, nhìn đủ loại vật phẩm rực rỡ muôn màu, khóe miệng cứ cong lên không cách nào ép xuống nổi.
Cho dù là siêu thị lớn nhất cô từng tới cũng chưa hẳn có thể có được nhiều loại hàng hóa như nơi này. Ở đây, chỉ có thứ bạn không biết tên, không có thứ bạn muốn mà không tìm được!
Các khu vực được phân chia rõ ràng, muốn tìm thứ gì gần như vừa tìm đã ra ngay, đây như một siêu thị bán đồ ăn được quản lý cực tỉ mỉ.
Mặc dù đồ nhiều, nhưng bản thân không cần lo lắng mình sẽ bị hoa mắt không tìm được hàng hóa mình muốn.
Đi tới cuối cùng, Diệp Mộc Tây thấy được một vòi nước, bốn phía trống rỗng, chỉ có một cái vòi lẻ loi ở đây, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
“Hẳn vòi nước này không tầm thường.” Diệp Mộc Tây bước nhanh tới.
Tuy cô không thấy nguồn nước nào trong không gian, nhưng cái vòi nước này đột ngột xuất hiện trong siêu thị, nhìn sao cũng thấy không đơn giản.
“Không phải là linh tuyền đấy chứ?”
Diệp Mộc Tây nghĩ tới tiểu thuyết bản thân từng đọc. Hình như thông thường các nhân vật chính thức tỉnh không gian đều có linh tuyền, cho nên… hẳn là linh tuyền rồi đúng không?
Mở vòi nước ra, Diệp Mộc Tây nếm thử một miếng, nước rất ngọt, nhưng hình như uống vào cũng không có cảm giác gì khác lạ.
Diệp Mộc Tây chép miệng một cái, có phải cô lại nhầm rồi không?
Cô mới uống nước bình thường thôi ư?
“Khá lắm, xem ra ta có thể phát dương quang đại tài nấu nướng của bếp chính ta đây rồi!” Diệp Mộc Tây gặm một quả táo, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kích động.
Cô ở lại trong không gian một hồi lâu, còn ăn mấy quả anh đào rồi mới cực kỳ không nỡ mà rời khỏi không gian.
Nhìn ánh trăng trên cao, cô nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
…
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Mộc Tây thức dậy, tất cả uể oải trong người đã biến mất sạch, tinh thần cũng tỉnh táo hơn hôm qua nhiều.
Chẳng lẽ cái vòi nước trong không gian kia đúng là linh tuyền thật?
Đi ra ngoài, thấy cha mẹ đã đi làm nhưng có để phần lại cơm sáng lại cho cô, Diệp Mộc Tây ăn sơ qua rồi ngồi nhà xem tivi.
Tivi có thể tính là hàng xa xỉ của thời đại này, mà Diệp gia cũng là nhà có tivi màu sớm nhất trấn nhỏ này.
“Tây Tây, con dậy chưa?”
Đang xem tivi vui vẻ, đột nhiên Hạ Anh trở về, bà vừa cởi giày vừa hô lên.
Cho dù tài nấu nướng của cô vẫn còn đó, nhưng vào niên đại này, hình như cũng chẳng có chỗ cho cô phát huy?
Diệp Mộc Tây nghĩ một hồi, lại thở dài thườn thượt.
Mới vừa ngừng thở dài xong, đột nhiên cô cảm thấy hoa mắt, trần nhà trước mắt như lắc lư vặn vẹo, cuối cùng biến mất. Ngay sau đó, cô xuất hiện ở một không gian lạ lẫm.
“Đây là…” Diệp Mộc Tây kinh ngạc.
Ngay nháy mắt vừa rồi, không ngờ cô lại thuấn di từ giường tới một nơi xa lạ.
Ở đây rất lớn, lớn hơn phòng cô gấp mấy chục lần, mà hiện tại ở trước mặt cô là một siêu thị cỡ lớn!
“Bí đỏ, còn có bí đỏ bối bối… Oa, ngay cả khoai lang cũng có nhiều loại như vậy?”
Diệp Mộc Tây đi vào, kinh hỉ nhìn đủ loại rau dưa trước mắt.
Ở đây có vô số loại đồ ăn, cần gì có đó, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Lọt vào tầm mắt là vô số giá hàng bày đầy hàng, hệt như một cái chợ bán thức ăn cỡ lớn, liếc mắt không thể nhìn thấy tận cùng.
Này… lẽ nào đây chính là ngón tay vàng Thiên Đạo papa cho cô ư?
“Khu rau củ, khu chim thú, khu thủy sản, khu hải sản, khu gia vị…”
Diệp Mộc Tây bước từng bước tới, nhìn đủ loại vật phẩm rực rỡ muôn màu, khóe miệng cứ cong lên không cách nào ép xuống nổi.
Cho dù là siêu thị lớn nhất cô từng tới cũng chưa hẳn có thể có được nhiều loại hàng hóa như nơi này. Ở đây, chỉ có thứ bạn không biết tên, không có thứ bạn muốn mà không tìm được!
Các khu vực được phân chia rõ ràng, muốn tìm thứ gì gần như vừa tìm đã ra ngay, đây như một siêu thị bán đồ ăn được quản lý cực tỉ mỉ.
Mặc dù đồ nhiều, nhưng bản thân không cần lo lắng mình sẽ bị hoa mắt không tìm được hàng hóa mình muốn.
Đi tới cuối cùng, Diệp Mộc Tây thấy được một vòi nước, bốn phía trống rỗng, chỉ có một cái vòi lẻ loi ở đây, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
“Hẳn vòi nước này không tầm thường.” Diệp Mộc Tây bước nhanh tới.
Tuy cô không thấy nguồn nước nào trong không gian, nhưng cái vòi nước này đột ngột xuất hiện trong siêu thị, nhìn sao cũng thấy không đơn giản.
“Không phải là linh tuyền đấy chứ?”
Diệp Mộc Tây nghĩ tới tiểu thuyết bản thân từng đọc. Hình như thông thường các nhân vật chính thức tỉnh không gian đều có linh tuyền, cho nên… hẳn là linh tuyền rồi đúng không?
Mở vòi nước ra, Diệp Mộc Tây nếm thử một miếng, nước rất ngọt, nhưng hình như uống vào cũng không có cảm giác gì khác lạ.
Diệp Mộc Tây chép miệng một cái, có phải cô lại nhầm rồi không?
Cô mới uống nước bình thường thôi ư?
“Khá lắm, xem ra ta có thể phát dương quang đại tài nấu nướng của bếp chính ta đây rồi!” Diệp Mộc Tây gặm một quả táo, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kích động.
Cô ở lại trong không gian một hồi lâu, còn ăn mấy quả anh đào rồi mới cực kỳ không nỡ mà rời khỏi không gian.
Nhìn ánh trăng trên cao, cô nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
…
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Mộc Tây thức dậy, tất cả uể oải trong người đã biến mất sạch, tinh thần cũng tỉnh táo hơn hôm qua nhiều.
Chẳng lẽ cái vòi nước trong không gian kia đúng là linh tuyền thật?
Đi ra ngoài, thấy cha mẹ đã đi làm nhưng có để phần lại cơm sáng lại cho cô, Diệp Mộc Tây ăn sơ qua rồi ngồi nhà xem tivi.
Tivi có thể tính là hàng xa xỉ của thời đại này, mà Diệp gia cũng là nhà có tivi màu sớm nhất trấn nhỏ này.
“Tây Tây, con dậy chưa?”
Đang xem tivi vui vẻ, đột nhiên Hạ Anh trở về, bà vừa cởi giày vừa hô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.