Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 49:
Yên Ba Toái
23/06/2024
Ông Khâu đến đây đã có chuẩn bị, sớm biết ông cụ Hàn sẽ từ chối, nhưng ông ấy không thể dễ dàng từ bỏ, liền nói: "Chú Hàn, chú nghe cháu nói đã, đừng vội từ chối."
Hai người cũng là hàng xóm lâu năm, ông cụ Hàn phải cho ông Khâu một chút mặt mũi, ông Khâu nói chuyện lễ phép như vậy, ông ấy cũng không tiện không cho đối phương cơ hội nói chuyện.
"Được rồi, vậy cậu nói đi."
Ông Khâu liền nói: "Không giấu gì chú, bác sĩ này thực sự giỏi. Con trai cháu bị mất ngủ nặng nửa năm rồi, chính cô ấy khám cho, uống hai thang thuốc, bây giờ giấc ngủ và tinh thần đều tốt hơn nhiều. Chuyện sỏi mật của cháu chú cũng biết đúng không? Cũng là cô ấy châm cứu. Chỉ châm một lần, cơn đau giảm hẳn, hiệu quả thật sự rất rõ rệch."
"Bây giờ chúng ta ngày càng già, bệnh tật khác không nói, riêng chứng mất ngủ thôi đã không ít rồi phải không? Nếu ở chỗ này có bác sĩ giỏi như vậy thì việc khám bệnh không phải rất tiện lợi sao?"
Nghĩ đến người bạn đời đang bị mất ngủ nặng ở nhà, ông cụ Hàn có chút dao động.
Nhưng để cho người ngoài thuê nhà, ông ấy vẫn không muốn, liền nói: "Vậy tìm kiếm xung quanh đây, chắc chắn sẽ tìm được chỗ phù hợp. Căn nhà này tôi không muốn cho thuê, cháu trai tôi cũng không muốn."
"Dãy nhà ở phía trước, hiện tại cháu trai tôi vẫn đang dùng. Nó kê một giường ở nhà phía đông, bà nó ngủ không ngon, sợ đánh thức bà nó, về muộn thì ngủ ở đó, không vào làm phiền chúng tôi."
Ông Khâu biết cháu trai ông cụ Hàn đang làm đội trưởng đội xử lý tình huống khẩn cấp mới thành lập của Cục cảnh sát thành phố Thanh Châu, bất cứ nơi nào trong vùng lân cận Thanh Châu xảy ra chuyện, đội của bọn họ sẽ xuất hiện để trấn áp bắt giữ.
Hiện tại xã hội không mấy yên bình, vì vậy Hàn Trầm rất bận, thường xuyên ở lại đội, đôi khi còn phải đi nhà ba mẹ, ít khi về đây.
Ông ấy không định dễ dàng từ bỏ, liền nói: "Phía đông dành cho cháu trai chú, phía tây rộng như vậy chẳng phải vẫn trống không sao?"
"Nhà chú là nhà xây bằng gạch và gỗ, nếu lâu ngày không ở cũng không tốt. Nhà cần có người ở, mới có thể duy trì được, nếu không tường và mái nhà dễ bị ẩm mốc, còn dễ sinh sâu bọ. Nhưng nhà chú bây giờ chỉ có vợ chồng chú, ít người quá, cũng không ở được nhiều phòng phải không?"
"Hơn nữa, có bác sĩ đáng tin cậy mở phòng khám ở đây, nếu dì có chuyện gì không thoải mái thì đi khám bệnh cũng tiện mà?"
Ông Khâu rất hiểu tâm lý người khác, sau khi ông ấy khuyên nhủ như vậy, lại nghĩ đến người bạn đời đang đau yếu, ông cụ Hàn rõ ràng đã do dự.
Người già rồi, thật sự hi vọng bên cạnh có một bác sĩ giỏi.
Hai người cũng là hàng xóm lâu năm, ông cụ Hàn phải cho ông Khâu một chút mặt mũi, ông Khâu nói chuyện lễ phép như vậy, ông ấy cũng không tiện không cho đối phương cơ hội nói chuyện.
"Được rồi, vậy cậu nói đi."
Ông Khâu liền nói: "Không giấu gì chú, bác sĩ này thực sự giỏi. Con trai cháu bị mất ngủ nặng nửa năm rồi, chính cô ấy khám cho, uống hai thang thuốc, bây giờ giấc ngủ và tinh thần đều tốt hơn nhiều. Chuyện sỏi mật của cháu chú cũng biết đúng không? Cũng là cô ấy châm cứu. Chỉ châm một lần, cơn đau giảm hẳn, hiệu quả thật sự rất rõ rệch."
"Bây giờ chúng ta ngày càng già, bệnh tật khác không nói, riêng chứng mất ngủ thôi đã không ít rồi phải không? Nếu ở chỗ này có bác sĩ giỏi như vậy thì việc khám bệnh không phải rất tiện lợi sao?"
Nghĩ đến người bạn đời đang bị mất ngủ nặng ở nhà, ông cụ Hàn có chút dao động.
Nhưng để cho người ngoài thuê nhà, ông ấy vẫn không muốn, liền nói: "Vậy tìm kiếm xung quanh đây, chắc chắn sẽ tìm được chỗ phù hợp. Căn nhà này tôi không muốn cho thuê, cháu trai tôi cũng không muốn."
"Dãy nhà ở phía trước, hiện tại cháu trai tôi vẫn đang dùng. Nó kê một giường ở nhà phía đông, bà nó ngủ không ngon, sợ đánh thức bà nó, về muộn thì ngủ ở đó, không vào làm phiền chúng tôi."
Ông Khâu biết cháu trai ông cụ Hàn đang làm đội trưởng đội xử lý tình huống khẩn cấp mới thành lập của Cục cảnh sát thành phố Thanh Châu, bất cứ nơi nào trong vùng lân cận Thanh Châu xảy ra chuyện, đội của bọn họ sẽ xuất hiện để trấn áp bắt giữ.
Hiện tại xã hội không mấy yên bình, vì vậy Hàn Trầm rất bận, thường xuyên ở lại đội, đôi khi còn phải đi nhà ba mẹ, ít khi về đây.
Ông ấy không định dễ dàng từ bỏ, liền nói: "Phía đông dành cho cháu trai chú, phía tây rộng như vậy chẳng phải vẫn trống không sao?"
"Nhà chú là nhà xây bằng gạch và gỗ, nếu lâu ngày không ở cũng không tốt. Nhà cần có người ở, mới có thể duy trì được, nếu không tường và mái nhà dễ bị ẩm mốc, còn dễ sinh sâu bọ. Nhưng nhà chú bây giờ chỉ có vợ chồng chú, ít người quá, cũng không ở được nhiều phòng phải không?"
"Hơn nữa, có bác sĩ đáng tin cậy mở phòng khám ở đây, nếu dì có chuyện gì không thoải mái thì đi khám bệnh cũng tiện mà?"
Ông Khâu rất hiểu tâm lý người khác, sau khi ông ấy khuyên nhủ như vậy, lại nghĩ đến người bạn đời đang đau yếu, ông cụ Hàn rõ ràng đã do dự.
Người già rồi, thật sự hi vọng bên cạnh có một bác sĩ giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.