Thập Niên 80 Làm Chị Dâu Trà Xanh
Chương 17:
Mộc Mộc Miêu
11/10/2024
Lý Tam Lang gắt gao bịt miệng mũi gã không cho phát ra tiếng, chỉ chốc lát sau, liền thấy hai tay của gã vô lực buông xuống, thân thể cũng không nhúc nhích nữa.
Lúc này, hắn mới thoáng buông lỏng tay một chút, thăm dò động mạch cổ gã, xác định người đã chết, mới thở hổn hển thoát lực từ trên người gã nhảy xuống.
"Tam ca!"
Lý Ngũ Nha vội vàng tiến lên đỡ lấy người, nhìn mũi tên cắm trên vai đơn bạc của Lý Tam Lang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là lãnh ý.
Lý Tam Lang thấy vậy, mạnh mẽ kéo ra một nụ cười: "Ngũ nha không sợ, Tam ca không sao." Nói xong, cắn răng một cái rút tên ra.
Lý Ngũ Nha thấy, hoảng sợ, vội vàng lấy tay che miệng vết thương, dị năng trị liệu phát động, vô số điểm sáng màu xanh nhạt mắt thường không nhìn thấy nhanh chóng chui vào trong miệng vết thương.
Chỉ chốc lát sau, máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ tay dần dần ngừng chảy.
Lý Tam Lang chỉ cảm thấy miệng vết thương có chút ngứa mềm, cũng không có đau như vậy nữa, bởi vì thân ở trong nguy hiểm, hắn cũng không có để ý tới sự thay đổi đó.
Sau khi tạm thời cầm máu cho vết thương, Lý Ngũ Nha liền thu tay về.
Lúc này không phải thời điểm để chữa thương, giết một cái tráng hán, không bao lâu sau đồng bọn của hắn sẽ tìm tới, phải nhanh chóng trốn vào trong mật đạo.
“Tam ca, phía sau bếp lò bỏ không có một mật đạo, chúng ta mau trốn xuống dưới, Thất Lang đang chờ chúng ta ở dưới đó.
Nghe vậy, trên mặt Lý Tam Lang nhất thời vui vẻ.
Hắn vì sao lúc đám tráng hán kia vọt vào dịch trạm hắn còn chạy vào, không phải là lo lắng an nguy của đệ đệ muội muội sao, thấy đệ đệ muội muội không bị gì, cuối cùng cũng được an tâm.
Mượn lực đạo của Lý Ngũ Nha, Lý Tam Lang nhanh chóng đứng lên.
Cách đó bếp lò không dùng vài mét, liền ngay tại lúc huynh muội bước gần tới, đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh va chạm của mũi tên và đao “xoẹt vù vù”
Ngay sau đó, một tráng hán vọt vào phòng bếp.
Giờ phút này, Lý Ngũ Nha đỡ Lý Tam Lang vừa mới đứng ở trước bếp lò.
Làm sao có thể như vậy?
Lý Ngũ Nha có chút ngây ngốc nhìn tráng hán đột nhiên ở trước mắt.
Hắn làm sao có thể tới nhanh như vậy?
Tinh thần lực của nàng vẫn để bên ngoài, lúc nâng Lý Tam Lang dậy, đám tráng hán kia rõ ràng vẫn còn ở trong đại sảnh.
Trước sau lúc này mới vài giây a, người liền từ đại sảnh đi tới phòng bếp.
Hô Diên Hạ mặt không chút thay đổi nhìn thi thể trên mặt đất, lập tức ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Lý Ngũ Nha cùng Lý Tam Lang.
Lý Tam Lang thấy, nuốt một ngụm nước miếng, vẫn không ngừng chắn ở trước người Lý Ngũ Nha.
Giờ khắc này, Lý Ngũ Nha tâm cũng nhảy đến lợi hại, ngay lúc Hô Diên Hạ chuẩn bị đi về phía bọn họ, nhanh chóng mở miệng: "Người nọ không phải chúng ta giết, đừng giết chúng ta."
Hô Diên Hạ nghe xong, không hề động đậy, vài bước liền đi tới trước mặt hai huynh muội, một chưởng vỗ bay Lý Tam Lang, sau đó nắm cổ Lý Ngũ Nha, nhẹ nhàng đem nàng nhấc lên.
"Ai đã giết người của ta?"
Hắn cũng không cảm thấy hai tiểu hài tử trước mắt này có thể giết chết một võ giả lục phẩm, nhưng hắn phải hỏi rõ ràng người ra tay là ai.
Là người của Trang Ngọc Đường trà trộn vào?
Hay là trong dịch trạm ẩn giấu một cao thủ có thể vô thanh vô tức giết chết một võ giả lục phẩm?
Bóp cổ, hô hấp không thoải mái, chỉ trong chốc lát Lý Ngũ Nha đã bị nghẹn đến đỏ mặt tía tai rồi.
Lý Tam Lang muốn đứng dậy cứu muội muội, đáng tiếc Hô Diên Hạ ra tay quá nặng, trực tiếp đem hắn đập vào tường, sau đó lại nặng nề từ trên tường ngã xuống, giãy dụa nhiều lần, cũng không thể đứng lên.
Lý Ngũ Nha cố kéo tay Hô Diên Hạ: "Là…..một đại……thúc”
Thấy Lý Ngũ Nha nói lắp bắp, Hô Diên Hạ nhíu mày, buông tay ra, Lý Ngũ Nha liền từ giữa không trung rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.
“Phù~"
“Phù~"
“Phù~"
Lý Ngũ Nha thở hổn hển, người trước mắt này quá mạnh, không thể cứng rắn, trước tiên phải phân tán sự chú ý của hắn, sau đó lại tìm cơ hội tự cứu mình.
"Là một đại thúc mặt đầy râu."
“Vị đại thúc ấy đến phòng bếp trộm đồ ăn, ta trốn ở trong đống củi thấy được."
"Hắn vốn trộm đồ xong liền muốn đi, nhưng bên ngoài đột nhiên loạn cả lên, sau đó hắn trốn lên nóc nhà." Nói xong, chỉ chỉ tráng hán trên mặt đất.
"Sau khi hắn đi vào, nhìn thấy đại thúc trên nóc nhà, đại thúc liền nhảy xuống, đâm hắn hai đao, đâm chết hắn, sau đó thoáng cái đã không thấy tăm hơi."
"Sau đó nữa, ông đến."
Hô Diên Hạ híp mắt, lẳng lặng nhìn Lý Ngũ Nha.
Lý Ngũ Nha rụt cổ lại, bộ dạng bị dọa đến sợ hãi
"Vì sao ngươi lại ở trong bếp ?"
Trên mặt Lý Ngũ Nha hiện ra một tia mất tự nhiên, cúi thấp đầu nói: "Ta cũng là tới trộm đồ ăn." Nói xong, lại ngẩng đầu giải thích một câu, "Ta chỉ trộm nửa khối bánh bao khô, không có trộm nhiều."
Lúc này, hắn mới thoáng buông lỏng tay một chút, thăm dò động mạch cổ gã, xác định người đã chết, mới thở hổn hển thoát lực từ trên người gã nhảy xuống.
"Tam ca!"
Lý Ngũ Nha vội vàng tiến lên đỡ lấy người, nhìn mũi tên cắm trên vai đơn bạc của Lý Tam Lang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là lãnh ý.
Lý Tam Lang thấy vậy, mạnh mẽ kéo ra một nụ cười: "Ngũ nha không sợ, Tam ca không sao." Nói xong, cắn răng một cái rút tên ra.
Lý Ngũ Nha thấy, hoảng sợ, vội vàng lấy tay che miệng vết thương, dị năng trị liệu phát động, vô số điểm sáng màu xanh nhạt mắt thường không nhìn thấy nhanh chóng chui vào trong miệng vết thương.
Chỉ chốc lát sau, máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ tay dần dần ngừng chảy.
Lý Tam Lang chỉ cảm thấy miệng vết thương có chút ngứa mềm, cũng không có đau như vậy nữa, bởi vì thân ở trong nguy hiểm, hắn cũng không có để ý tới sự thay đổi đó.
Sau khi tạm thời cầm máu cho vết thương, Lý Ngũ Nha liền thu tay về.
Lúc này không phải thời điểm để chữa thương, giết một cái tráng hán, không bao lâu sau đồng bọn của hắn sẽ tìm tới, phải nhanh chóng trốn vào trong mật đạo.
“Tam ca, phía sau bếp lò bỏ không có một mật đạo, chúng ta mau trốn xuống dưới, Thất Lang đang chờ chúng ta ở dưới đó.
Nghe vậy, trên mặt Lý Tam Lang nhất thời vui vẻ.
Hắn vì sao lúc đám tráng hán kia vọt vào dịch trạm hắn còn chạy vào, không phải là lo lắng an nguy của đệ đệ muội muội sao, thấy đệ đệ muội muội không bị gì, cuối cùng cũng được an tâm.
Mượn lực đạo của Lý Ngũ Nha, Lý Tam Lang nhanh chóng đứng lên.
Cách đó bếp lò không dùng vài mét, liền ngay tại lúc huynh muội bước gần tới, đột nhiên, bên ngoài vang lên âm thanh va chạm của mũi tên và đao “xoẹt vù vù”
Ngay sau đó, một tráng hán vọt vào phòng bếp.
Giờ phút này, Lý Ngũ Nha đỡ Lý Tam Lang vừa mới đứng ở trước bếp lò.
Làm sao có thể như vậy?
Lý Ngũ Nha có chút ngây ngốc nhìn tráng hán đột nhiên ở trước mắt.
Hắn làm sao có thể tới nhanh như vậy?
Tinh thần lực của nàng vẫn để bên ngoài, lúc nâng Lý Tam Lang dậy, đám tráng hán kia rõ ràng vẫn còn ở trong đại sảnh.
Trước sau lúc này mới vài giây a, người liền từ đại sảnh đi tới phòng bếp.
Hô Diên Hạ mặt không chút thay đổi nhìn thi thể trên mặt đất, lập tức ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Lý Ngũ Nha cùng Lý Tam Lang.
Lý Tam Lang thấy, nuốt một ngụm nước miếng, vẫn không ngừng chắn ở trước người Lý Ngũ Nha.
Giờ khắc này, Lý Ngũ Nha tâm cũng nhảy đến lợi hại, ngay lúc Hô Diên Hạ chuẩn bị đi về phía bọn họ, nhanh chóng mở miệng: "Người nọ không phải chúng ta giết, đừng giết chúng ta."
Hô Diên Hạ nghe xong, không hề động đậy, vài bước liền đi tới trước mặt hai huynh muội, một chưởng vỗ bay Lý Tam Lang, sau đó nắm cổ Lý Ngũ Nha, nhẹ nhàng đem nàng nhấc lên.
"Ai đã giết người của ta?"
Hắn cũng không cảm thấy hai tiểu hài tử trước mắt này có thể giết chết một võ giả lục phẩm, nhưng hắn phải hỏi rõ ràng người ra tay là ai.
Là người của Trang Ngọc Đường trà trộn vào?
Hay là trong dịch trạm ẩn giấu một cao thủ có thể vô thanh vô tức giết chết một võ giả lục phẩm?
Bóp cổ, hô hấp không thoải mái, chỉ trong chốc lát Lý Ngũ Nha đã bị nghẹn đến đỏ mặt tía tai rồi.
Lý Tam Lang muốn đứng dậy cứu muội muội, đáng tiếc Hô Diên Hạ ra tay quá nặng, trực tiếp đem hắn đập vào tường, sau đó lại nặng nề từ trên tường ngã xuống, giãy dụa nhiều lần, cũng không thể đứng lên.
Lý Ngũ Nha cố kéo tay Hô Diên Hạ: "Là…..một đại……thúc”
Thấy Lý Ngũ Nha nói lắp bắp, Hô Diên Hạ nhíu mày, buông tay ra, Lý Ngũ Nha liền từ giữa không trung rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.
“Phù~"
“Phù~"
“Phù~"
Lý Ngũ Nha thở hổn hển, người trước mắt này quá mạnh, không thể cứng rắn, trước tiên phải phân tán sự chú ý của hắn, sau đó lại tìm cơ hội tự cứu mình.
"Là một đại thúc mặt đầy râu."
“Vị đại thúc ấy đến phòng bếp trộm đồ ăn, ta trốn ở trong đống củi thấy được."
"Hắn vốn trộm đồ xong liền muốn đi, nhưng bên ngoài đột nhiên loạn cả lên, sau đó hắn trốn lên nóc nhà." Nói xong, chỉ chỉ tráng hán trên mặt đất.
"Sau khi hắn đi vào, nhìn thấy đại thúc trên nóc nhà, đại thúc liền nhảy xuống, đâm hắn hai đao, đâm chết hắn, sau đó thoáng cái đã không thấy tăm hơi."
"Sau đó nữa, ông đến."
Hô Diên Hạ híp mắt, lẳng lặng nhìn Lý Ngũ Nha.
Lý Ngũ Nha rụt cổ lại, bộ dạng bị dọa đến sợ hãi
"Vì sao ngươi lại ở trong bếp ?"
Trên mặt Lý Ngũ Nha hiện ra một tia mất tự nhiên, cúi thấp đầu nói: "Ta cũng là tới trộm đồ ăn." Nói xong, lại ngẩng đầu giải thích một câu, "Ta chỉ trộm nửa khối bánh bao khô, không có trộm nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.