Thập Niên 80: Mang Theo Gã Lưu Manh Kiếm Tiền Lập Nghiệp
Chương 29: Đối Thủ 1
Viên Cửu
22/07/2024
Nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào, Lý Trình Trình mới ngẩng đầu nhìn ra, thì thấy Bạch Đại Sơn đang đứng trước cửa động, có hơi kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"
“Đêm nay cô định ở lại trong động sao?” Bạch Đại Sơn bước vào trong động, châm nến bằng đống lửa bên trong, sau đó tìm một chỗ bằng phẳng, cắm nến lên trên.
Lý Trình Trình cúi đầu tiếp tục dùng lá cây bọc quả anh đào, không nói gì.
Lúc này Bạch Đại Sơn lấy ra một xấp tiền lẻ đưa cho Lý Trình Trình: "Tôi nhặt được thứ này ở bãi cỏ ven đường, là của cô à?"
Anh cũng đâu thể nói rằng đây là do anh đã lấy lại từ chỗ em gái anh, đúng không?
Nếu để cho cô biết kẻ gây sự Bạch San San đó là em gái anh thì liệu sau này cô có còn để ý đến anh nữa không?
Lý Trình Trình không thể tin được nói: "Anh nhặt được thật à?"
"Nếu không thì sao? Cô không nghĩ đây là tiền của tôi đó chứ? Tất cả chỗ tiền này là đồng một xu(*). Nếu tôi muốn thu thập nhiều đồng một xu như vậy chắc hẳn sẽ không dễ dàng gì phải không?" Bạch Đại Sơn nhướng mày.
(*): 1 nguyên (tệ) = 10 giác (hào) = 100 phân (xu)
Nghe anh nói vậy Lý Trình Trình mới nhìn kỹ lại bên trong túi tiền thì thấy bên trong đều là đồng một xu, buổi sáng cô bán dâu ở trường, một gói nhỏ có giá một xu, nên mọi người đều cầm một xu đến mua: “Thật sự là của tôi à?”
Cô ngạc nhiên cầm lấy túi tiền, cẩn thận đếm đếm, càng đếm càng vui: "Bốn mươi xu, chỉ một buổi sáng mà tôi đã kiếm được tận bốn mươi xu, vậy thì một tháng được tới mười hai tệ(*) đó!"
(*): 1 ngày 40 xu thì 1 tháng được 1200 xu = 120 hào =12 tệ.
Lý Trình Trình mới vui vẻ được một lát, đã cau mày nói: "Tôi không có chỗ để giấu số tiền này, anh có thể giúp tôi giữ nó một thời gian được không?"
Bạch Đại Sơn nhặt sáu mươi xu mà anh đã bỏ trên tảng đá được hai ngày lên và nói với Lý Trình Trình: "Vậy bây giờ đến chỗ của tôi đi."
"Ừm." Lý Trình Trình trả lời, sau đó cô thổi tắt nến, dập tắt đống lửa, rồi đứng dậy cùng Bạch Đại Sơn đi ra ngoài.
Kết quả vừa đi được vài bước, Bạch Đại Sơn đã xoay người vào lại trong hang, mang cả hai chiếc ba lô của cô ra ngoài.
Lý Trình Trình cũng không nói gì, bây giờ cô là người không có nhà để về, nên với cô thì đi đâu cũng vậy mà thôi.
Sau khi đi đến căn nhà dưới chân núi, Bạch Đại Sơn cất sọt vào phòng chính, sau đó anh đi vào bếp mang ra cho Lý Trình Trình một bát thịt gà và một bát canh gà, hôm nay trời cũng không nóng lắm nên anh trực tiếp bưng một tay một cái bát đi ra.
“Đây là...” Lý Trình Trình kinh ngạc nhìn anh.
"Đây đều là những thứ còn thừa lại vào ngày hôm qua, tôi bỏ vào trong giếng để ướp lạnh, vừa mới đun nóng lại, cô thử xem có mất vị không." Bạch Đại Sơn giải thích.
Lý Trình Trình gật đầu, như vậy thì còn được.
Nếu không cô sẽ cảm thấy rất áy náy khi ăn hết một con gà mái già của nhà người ta, mặc dù bây giờ gà mái già cũng không quá đắt tiền, một con chỉ có mấy tệ mà thôi, nhưng chúng cũng không phải là thứ mà mọi người có khả năng mua, ngay cả cô bây giờ cũng không mua nổi. Tính ra thì cô phải bán nửa tháng trái cây rừng, mới có tiền mua một con.
Lý Trình Trình dùng hai tay bưng bát canh gà, cẩn thận uống một ngụm: "Không mất vị, ngược lại mùi vị còn rất ngon."
Sau khi uống xong canh gà, Bạch Đại Sơn dẫn Lý Trình Trình đi xem phòng, Lý Trình Trình đi theo phía sau Bạch Đại Sơn, trong lòng cô có chút lo lắng, tuy anh nói rằng anh không có ý gì khác với cô nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi!
Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông trẻ, thân thể cường tráng khỏe mạnh mà.
Bạch Đại Sơn đẩy cửa gỗ ra, nói với Lý Trình Trình: "Tối nay cô có thể ngủ ở đây! Còn về tiền thì cô tự mình tìm một nơi để cất đi. Tôi sẽ không bước vào căn phòng này."
Vừa nói anh vừa lấy bốn mươi xu của Lý Trình Trình ra và trả lại cho Lý Trình Trình.
Lý Trình Trình đưa tay nhận lấy tiền: "Cảm ơn."
“Đêm nay cô định ở lại trong động sao?” Bạch Đại Sơn bước vào trong động, châm nến bằng đống lửa bên trong, sau đó tìm một chỗ bằng phẳng, cắm nến lên trên.
Lý Trình Trình cúi đầu tiếp tục dùng lá cây bọc quả anh đào, không nói gì.
Lúc này Bạch Đại Sơn lấy ra một xấp tiền lẻ đưa cho Lý Trình Trình: "Tôi nhặt được thứ này ở bãi cỏ ven đường, là của cô à?"
Anh cũng đâu thể nói rằng đây là do anh đã lấy lại từ chỗ em gái anh, đúng không?
Nếu để cho cô biết kẻ gây sự Bạch San San đó là em gái anh thì liệu sau này cô có còn để ý đến anh nữa không?
Lý Trình Trình không thể tin được nói: "Anh nhặt được thật à?"
"Nếu không thì sao? Cô không nghĩ đây là tiền của tôi đó chứ? Tất cả chỗ tiền này là đồng một xu(*). Nếu tôi muốn thu thập nhiều đồng một xu như vậy chắc hẳn sẽ không dễ dàng gì phải không?" Bạch Đại Sơn nhướng mày.
(*): 1 nguyên (tệ) = 10 giác (hào) = 100 phân (xu)
Nghe anh nói vậy Lý Trình Trình mới nhìn kỹ lại bên trong túi tiền thì thấy bên trong đều là đồng một xu, buổi sáng cô bán dâu ở trường, một gói nhỏ có giá một xu, nên mọi người đều cầm một xu đến mua: “Thật sự là của tôi à?”
Cô ngạc nhiên cầm lấy túi tiền, cẩn thận đếm đếm, càng đếm càng vui: "Bốn mươi xu, chỉ một buổi sáng mà tôi đã kiếm được tận bốn mươi xu, vậy thì một tháng được tới mười hai tệ(*) đó!"
(*): 1 ngày 40 xu thì 1 tháng được 1200 xu = 120 hào =12 tệ.
Lý Trình Trình mới vui vẻ được một lát, đã cau mày nói: "Tôi không có chỗ để giấu số tiền này, anh có thể giúp tôi giữ nó một thời gian được không?"
Bạch Đại Sơn nhặt sáu mươi xu mà anh đã bỏ trên tảng đá được hai ngày lên và nói với Lý Trình Trình: "Vậy bây giờ đến chỗ của tôi đi."
"Ừm." Lý Trình Trình trả lời, sau đó cô thổi tắt nến, dập tắt đống lửa, rồi đứng dậy cùng Bạch Đại Sơn đi ra ngoài.
Kết quả vừa đi được vài bước, Bạch Đại Sơn đã xoay người vào lại trong hang, mang cả hai chiếc ba lô của cô ra ngoài.
Lý Trình Trình cũng không nói gì, bây giờ cô là người không có nhà để về, nên với cô thì đi đâu cũng vậy mà thôi.
Sau khi đi đến căn nhà dưới chân núi, Bạch Đại Sơn cất sọt vào phòng chính, sau đó anh đi vào bếp mang ra cho Lý Trình Trình một bát thịt gà và một bát canh gà, hôm nay trời cũng không nóng lắm nên anh trực tiếp bưng một tay một cái bát đi ra.
“Đây là...” Lý Trình Trình kinh ngạc nhìn anh.
"Đây đều là những thứ còn thừa lại vào ngày hôm qua, tôi bỏ vào trong giếng để ướp lạnh, vừa mới đun nóng lại, cô thử xem có mất vị không." Bạch Đại Sơn giải thích.
Lý Trình Trình gật đầu, như vậy thì còn được.
Nếu không cô sẽ cảm thấy rất áy náy khi ăn hết một con gà mái già của nhà người ta, mặc dù bây giờ gà mái già cũng không quá đắt tiền, một con chỉ có mấy tệ mà thôi, nhưng chúng cũng không phải là thứ mà mọi người có khả năng mua, ngay cả cô bây giờ cũng không mua nổi. Tính ra thì cô phải bán nửa tháng trái cây rừng, mới có tiền mua một con.
Lý Trình Trình dùng hai tay bưng bát canh gà, cẩn thận uống một ngụm: "Không mất vị, ngược lại mùi vị còn rất ngon."
Sau khi uống xong canh gà, Bạch Đại Sơn dẫn Lý Trình Trình đi xem phòng, Lý Trình Trình đi theo phía sau Bạch Đại Sơn, trong lòng cô có chút lo lắng, tuy anh nói rằng anh không có ý gì khác với cô nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi!
Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông trẻ, thân thể cường tráng khỏe mạnh mà.
Bạch Đại Sơn đẩy cửa gỗ ra, nói với Lý Trình Trình: "Tối nay cô có thể ngủ ở đây! Còn về tiền thì cô tự mình tìm một nơi để cất đi. Tôi sẽ không bước vào căn phòng này."
Vừa nói anh vừa lấy bốn mươi xu của Lý Trình Trình ra và trả lại cho Lý Trình Trình.
Lý Trình Trình đưa tay nhận lấy tiền: "Cảm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.