Thập Niên 80: Mẹ Con Trọng Sinh, Nỗ Lực Làm Giàu
Chương 36: Lão Thất Nổi Giận 3
Tựu Thị Cá Yêu
03/08/2024
Vừa dứt lời, Thịnh Gia Xương đã chạy biến đi nhanh như một con thỏ đế.
Về đến nhà, Thịnh Gia Xương càng thêm bực bội, đúng là cái gì cũng không thuận buồm xuôi gió! Uống nước cũng lơ đễnh làm vỡ tan một cái bát.
Thấy anh cả cười nhạo mình, Thịnh Gia Xương tức giận đấm thẳng vào mặt Thịnh Gia Vượng, hai anh em lao vào đánh nhau, cuối cùng cả hai đều bị thương.
Thấy con trai như vậy, Phạm Quế Linh lại bắt đầu lải nhải, "Con xem con kìa, ly hôn thì đã sao, trời có sập xuống đâu, bình tĩnh lại đi, mấy hôm nữa đến tìm cậu cả con xem, mẹ không tin bọn họ có thể dung túng cho mẹ con nó, đến lúc đó nó không ngoan ngoãn quay về mới lạ."
Thịnh Gia Xương bực bội trong lòng, mặt mũi đau rát, cổ tay cũng đau, "Quay về? Bọn họ cho dù có quay về Thịnh Trang e rằng cũng sẽ không bước chân vào cái sân này đâu."
"Cái gì?", Phạm Quế Linh cao giọng, "Con nói vậy là có ý gì?"
Thịnh Gia Xương cũng hét lên, "Con ả đó dan díu với tên ở đầu thôn Tây rồi, con đã nói mà, tại sao vừa về nhà đã làm ầm ĩ đòi ly hôn, sao lại trùng hợp đúng lúc hắn về quê thế chứ... Hừ, bọn họ nghĩ hay lắm, dù sao Thịnh Đức An cũng là chú bảy của con, bọn họ làm vậy là vô đạo đức!"
Phạm Quế Linh nghe xong thì lạnh sống lưng, có vài chuyện Thịnh Gia Xương không biết, nhưng bà ta lại biết!
Thịnh Đức An căn bản không phải người nhà họ Thịnh, hắn là con riêng của vợ hai Thịnh Sĩ Chương mang đến, sau này mới đổi họ Thịnh, hai người họ sau đó có một cô con gái tên Thịnh Đức Hồng, lấy chồng là quân nhân, đã theo chồng đi rồi.
Năm đó Thịnh Đức An đến Thịnh Trang chưa đầy một tuổi, chuyện này Thịnh Sĩ Chương giấu rất kỹ, mấy năm trước khi vợ qua đời, bà ấy muốn nói cho Thịnh Đức An biết nhưng ông không đồng ý.
Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào mà gió không lọt qua, chuyện này trong thế hệ trước ở Thịnh Trang chẳng phải bí mật gì, còn bản thân Thịnh Đức An cũng chỉ giả vờ như không biết mà thôi.
Nhưng Thịnh Gia Xương thật sự không biết, hắn chưa từng quan tâm đến những chuyện thị phi trong nhà, hắn cảm thấy tuy không cùng huyết thống với Thịnh Đức An nhưng dù sao cũng chưa vượt quá ba đời, rốt cuộc đều là người một nhà.
Phạm Quế Linh lúc này mới cảm thấy chuyện chẳng lành, chỉ vào mũi Thịnh Gia Xương mắng, "Đều tại con, bây giờ vợ con bỏ đi rồi, không được, bây giờ con lập tức đến thị trấn, mau đi đón mẹ con cô ta về đây!"
"Không cho đi!" Trong phòng truyền đến tiếng quát của Thịnh Đức Niên, "Nhà họ Trình là cán bộ, nhà ta không với cao được, muốn đón cũng không phải đón cô ta!"
Phạm Quế Linh kêu gào thảm thiết, "Hai người các người đúng là nghiệp chướng mà, cứ làm loạn đi, làm loạn chờ chết rồi chôn luôn đi!"
Thịnh Gia Xương đang nóng giận không có chỗ trút, cũng gầm lên, "Là cô ta tự mình đòi ly hôn, sao lại trách con? Người như cô ta trước kia không có gan, sao người đàn ông đó vừa về là cô ta dám làm loạn thế?"
Thịnh Đức Niên ho khan một tiếng, Phạm Quế Linh cũng im lặng.
Thịnh Gia Xương cười lạnh, "E rằng đây là do bọn họ bàn bạc từ trước rồi, không được, chuyện này chưa xong đâu, con không thể để bọn họ lừa như vậy được! Nhà họ Trình không đưa tiền thì tên ở thôn Tây kia cũng phải đưa tiền."
Thịnh Đức Niên cũng cảm thấy lời con trai nói có lý, hơn nữa Thịnh Đức An là đàn ông, phải bỏ ra phần lớn chứ!
Về đến nhà, Thịnh Gia Xương càng thêm bực bội, đúng là cái gì cũng không thuận buồm xuôi gió! Uống nước cũng lơ đễnh làm vỡ tan một cái bát.
Thấy anh cả cười nhạo mình, Thịnh Gia Xương tức giận đấm thẳng vào mặt Thịnh Gia Vượng, hai anh em lao vào đánh nhau, cuối cùng cả hai đều bị thương.
Thấy con trai như vậy, Phạm Quế Linh lại bắt đầu lải nhải, "Con xem con kìa, ly hôn thì đã sao, trời có sập xuống đâu, bình tĩnh lại đi, mấy hôm nữa đến tìm cậu cả con xem, mẹ không tin bọn họ có thể dung túng cho mẹ con nó, đến lúc đó nó không ngoan ngoãn quay về mới lạ."
Thịnh Gia Xương bực bội trong lòng, mặt mũi đau rát, cổ tay cũng đau, "Quay về? Bọn họ cho dù có quay về Thịnh Trang e rằng cũng sẽ không bước chân vào cái sân này đâu."
"Cái gì?", Phạm Quế Linh cao giọng, "Con nói vậy là có ý gì?"
Thịnh Gia Xương cũng hét lên, "Con ả đó dan díu với tên ở đầu thôn Tây rồi, con đã nói mà, tại sao vừa về nhà đã làm ầm ĩ đòi ly hôn, sao lại trùng hợp đúng lúc hắn về quê thế chứ... Hừ, bọn họ nghĩ hay lắm, dù sao Thịnh Đức An cũng là chú bảy của con, bọn họ làm vậy là vô đạo đức!"
Phạm Quế Linh nghe xong thì lạnh sống lưng, có vài chuyện Thịnh Gia Xương không biết, nhưng bà ta lại biết!
Thịnh Đức An căn bản không phải người nhà họ Thịnh, hắn là con riêng của vợ hai Thịnh Sĩ Chương mang đến, sau này mới đổi họ Thịnh, hai người họ sau đó có một cô con gái tên Thịnh Đức Hồng, lấy chồng là quân nhân, đã theo chồng đi rồi.
Năm đó Thịnh Đức An đến Thịnh Trang chưa đầy một tuổi, chuyện này Thịnh Sĩ Chương giấu rất kỹ, mấy năm trước khi vợ qua đời, bà ấy muốn nói cho Thịnh Đức An biết nhưng ông không đồng ý.
Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào mà gió không lọt qua, chuyện này trong thế hệ trước ở Thịnh Trang chẳng phải bí mật gì, còn bản thân Thịnh Đức An cũng chỉ giả vờ như không biết mà thôi.
Nhưng Thịnh Gia Xương thật sự không biết, hắn chưa từng quan tâm đến những chuyện thị phi trong nhà, hắn cảm thấy tuy không cùng huyết thống với Thịnh Đức An nhưng dù sao cũng chưa vượt quá ba đời, rốt cuộc đều là người một nhà.
Phạm Quế Linh lúc này mới cảm thấy chuyện chẳng lành, chỉ vào mũi Thịnh Gia Xương mắng, "Đều tại con, bây giờ vợ con bỏ đi rồi, không được, bây giờ con lập tức đến thị trấn, mau đi đón mẹ con cô ta về đây!"
"Không cho đi!" Trong phòng truyền đến tiếng quát của Thịnh Đức Niên, "Nhà họ Trình là cán bộ, nhà ta không với cao được, muốn đón cũng không phải đón cô ta!"
Phạm Quế Linh kêu gào thảm thiết, "Hai người các người đúng là nghiệp chướng mà, cứ làm loạn đi, làm loạn chờ chết rồi chôn luôn đi!"
Thịnh Gia Xương đang nóng giận không có chỗ trút, cũng gầm lên, "Là cô ta tự mình đòi ly hôn, sao lại trách con? Người như cô ta trước kia không có gan, sao người đàn ông đó vừa về là cô ta dám làm loạn thế?"
Thịnh Đức Niên ho khan một tiếng, Phạm Quế Linh cũng im lặng.
Thịnh Gia Xương cười lạnh, "E rằng đây là do bọn họ bàn bạc từ trước rồi, không được, chuyện này chưa xong đâu, con không thể để bọn họ lừa như vậy được! Nhà họ Trình không đưa tiền thì tên ở thôn Tây kia cũng phải đưa tiền."
Thịnh Đức Niên cũng cảm thấy lời con trai nói có lý, hơn nữa Thịnh Đức An là đàn ông, phải bỏ ra phần lớn chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.