Thập Niên 80: Mẹ Con Trọng Sinh, Nỗ Lực Làm Giàu
Chương 29: Thuê Nhà 3
Tựu Thị Cá Yêu
03/08/2024
Cô chỉ ậm ừ đáp một tiếng: "...Vâng."
Hai người rất nhanh đã đến thôn Hoàng Các, người đồng đội kia trông có vẻ lớn tuổi hơn Thịnh Đức An, vừa nhìn thấy Trình Trân Ái liền sửng sốt, kéo Thịnh Đức An sang một bên.
"An Tử, cậu làm cái trò gì vậy? Bảo cậu đi xem mắt em họ tôi, sao lại dẫn về một cô bụng mang dạ chửa?"
Thịnh Đức An có vẻ không vui, nhíu mày nói: "Đồng chí Tiểu Tô không vừa mắt tôi."
Người đồng đội này của Thịnh Đức An tên là Cao Tuấn Dân, hơn Thịnh Đức An hai tuổi, hai người từng là lính cùng một đại đội, lúc đó Cao Tuấn Dân là tiểu đội trưởng còn Thịnh Đức An vẫn là lính mới, mọi mặt đều không quá nổi trội, được vị tiểu đội trưởng này giúp đỡ rất nhiều.
Cho nên dù sau này Cao Tuấn Dân xuất ngũ thì hai người vẫn giữ liên lạc.
Hôm qua Thịnh Đức An ở nhà Cao Tuấn Dân một đêm, sáng sớm nghe theo sự sắp xếp của Cao Tuấn Dân đi xem mắt, cô gái kia tên là Tô Hồng Mai, là con gái của dì họ Cao Tuấn Dân, đang dạy học ở trường trung học thực nghiệm trong huyện.
Cô gái này có lòng tự trọng cao, tốt nghiệp Đại học Sư phạm tỉnh H, kén cá chọn canh nên thành ra ế.
Năm nay đã ba mươi mốt tuổi rồi, dì của Cao Tuấn Dân sắp lo gần chết, nghe nói người đồng đội này của anh ta là một trưởng đoàn, tuy đã kết hôn một lần nhưng chưa có con, liền cảm thấy hai người có tướng phu thê, bèn sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Vừa gặp mặt, Thịnh Đức An đã nói mình muốn cống hiến cả đời cho quân đội, có thể không chăm lo được cho gia đình.
Tô Hồng Mai vốn đã cảm thấy người đàn ông đã từng ly hôn này không xứng với mình, nghe anh nói vậy liền không vui, hai người nói chuyện không được mấy câu thì không vui vẻ gì mà giải tán.
"Vậy cô gái này là sao?" Cao Tuấn Dân không hiểu gì cả, "Cậu không phải là ăn cơm trước kẻng đấy chứ?"
Sắc mặt Thịnh Đức An có chút mất tự nhiên, "...Cậu nghĩ đi đâu vậy, cô ấy là vợ của một người cùng thôn với tôi."
Thịnh Đức An không giải thích quá kỹ, anh cảm thấy không cần thiết, trước mắt vẫn là giúp Trình Trân Ái thuê nhà quan trọng hơn.
Trình Trân Ái nhìn hai người đàn ông ở đằng xa đang nói chuyện gì đó, người đồng đội cao ráo da đen kia thỉnh thoảng lại nhìn mình, cô không biết Thịnh Đức An giới thiệu mình như thế nào, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Hai người họ thì thầm với nhau một lúc, không biết Thịnh Đức An nói gì mà người đồng đội kia bỗng nhiên lên tiếng, "Muốn thuê nhà à, trùng hợp quá!"
Cao Tuấn Dân có một người em trai, năm ngoái sau khi kết hôn thì cả nhà chuyển xuống phương Nam làm ăn, căn nhà ở quê bỏ không từ đó.
"Nhà em trai tôi ba gian mái ngói đều mới xây cả, đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ hết, chỉ có điều hơi nhỏ một chút," Cao Tuấn Dân cười nói, "Đi, tôi dẫn mọi người qua xem."
Thịnh Đức An nhìn sang Trình Trân Ái như muốn hỏi ý kiến, Trình Trân Ái tự nhiên là không có ý kiến gì, "Vậy thì cảm ơn anh."
Cao Tuấn Dân cười lớn, "Cô khách sáo quá, tôi nghe An Tử nói em trai cô cũng đang phục vụ trong quân đội phải không?"
Trình Trân Ái gật đầu, "Vâng, ở tỉnh N, cùng đơn vị với… với anh An."
Cao Tuấn Dân nghe vậy càng thêm vui vẻ, "Trùng hợp vậy, tôi cũng xuất ngũ từ đơn vị đó, nói như vậy thì đều là đồng đội cả, cô là người nhà của đồng đội, chậc chậc, chúng ta đi xem nhà nào!"
Hai người rất nhanh đã đến thôn Hoàng Các, người đồng đội kia trông có vẻ lớn tuổi hơn Thịnh Đức An, vừa nhìn thấy Trình Trân Ái liền sửng sốt, kéo Thịnh Đức An sang một bên.
"An Tử, cậu làm cái trò gì vậy? Bảo cậu đi xem mắt em họ tôi, sao lại dẫn về một cô bụng mang dạ chửa?"
Thịnh Đức An có vẻ không vui, nhíu mày nói: "Đồng chí Tiểu Tô không vừa mắt tôi."
Người đồng đội này của Thịnh Đức An tên là Cao Tuấn Dân, hơn Thịnh Đức An hai tuổi, hai người từng là lính cùng một đại đội, lúc đó Cao Tuấn Dân là tiểu đội trưởng còn Thịnh Đức An vẫn là lính mới, mọi mặt đều không quá nổi trội, được vị tiểu đội trưởng này giúp đỡ rất nhiều.
Cho nên dù sau này Cao Tuấn Dân xuất ngũ thì hai người vẫn giữ liên lạc.
Hôm qua Thịnh Đức An ở nhà Cao Tuấn Dân một đêm, sáng sớm nghe theo sự sắp xếp của Cao Tuấn Dân đi xem mắt, cô gái kia tên là Tô Hồng Mai, là con gái của dì họ Cao Tuấn Dân, đang dạy học ở trường trung học thực nghiệm trong huyện.
Cô gái này có lòng tự trọng cao, tốt nghiệp Đại học Sư phạm tỉnh H, kén cá chọn canh nên thành ra ế.
Năm nay đã ba mươi mốt tuổi rồi, dì của Cao Tuấn Dân sắp lo gần chết, nghe nói người đồng đội này của anh ta là một trưởng đoàn, tuy đã kết hôn một lần nhưng chưa có con, liền cảm thấy hai người có tướng phu thê, bèn sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Vừa gặp mặt, Thịnh Đức An đã nói mình muốn cống hiến cả đời cho quân đội, có thể không chăm lo được cho gia đình.
Tô Hồng Mai vốn đã cảm thấy người đàn ông đã từng ly hôn này không xứng với mình, nghe anh nói vậy liền không vui, hai người nói chuyện không được mấy câu thì không vui vẻ gì mà giải tán.
"Vậy cô gái này là sao?" Cao Tuấn Dân không hiểu gì cả, "Cậu không phải là ăn cơm trước kẻng đấy chứ?"
Sắc mặt Thịnh Đức An có chút mất tự nhiên, "...Cậu nghĩ đi đâu vậy, cô ấy là vợ của một người cùng thôn với tôi."
Thịnh Đức An không giải thích quá kỹ, anh cảm thấy không cần thiết, trước mắt vẫn là giúp Trình Trân Ái thuê nhà quan trọng hơn.
Trình Trân Ái nhìn hai người đàn ông ở đằng xa đang nói chuyện gì đó, người đồng đội cao ráo da đen kia thỉnh thoảng lại nhìn mình, cô không biết Thịnh Đức An giới thiệu mình như thế nào, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Hai người họ thì thầm với nhau một lúc, không biết Thịnh Đức An nói gì mà người đồng đội kia bỗng nhiên lên tiếng, "Muốn thuê nhà à, trùng hợp quá!"
Cao Tuấn Dân có một người em trai, năm ngoái sau khi kết hôn thì cả nhà chuyển xuống phương Nam làm ăn, căn nhà ở quê bỏ không từ đó.
"Nhà em trai tôi ba gian mái ngói đều mới xây cả, đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ hết, chỉ có điều hơi nhỏ một chút," Cao Tuấn Dân cười nói, "Đi, tôi dẫn mọi người qua xem."
Thịnh Đức An nhìn sang Trình Trân Ái như muốn hỏi ý kiến, Trình Trân Ái tự nhiên là không có ý kiến gì, "Vậy thì cảm ơn anh."
Cao Tuấn Dân cười lớn, "Cô khách sáo quá, tôi nghe An Tử nói em trai cô cũng đang phục vụ trong quân đội phải không?"
Trình Trân Ái gật đầu, "Vâng, ở tỉnh N, cùng đơn vị với… với anh An."
Cao Tuấn Dân nghe vậy càng thêm vui vẻ, "Trùng hợp vậy, tôi cũng xuất ngũ từ đơn vị đó, nói như vậy thì đều là đồng đội cả, cô là người nhà của đồng đội, chậc chậc, chúng ta đi xem nhà nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.