Thập Niên 80: Mẹ Con Trọng Sinh, Nỗ Lực Làm Giàu
Chương 1: Trở Lại Năm 1985 1
Tựu Thị Cá Yêu
01/08/2024
Năm 1985, trấn Tứ Thuỷ như được khoác lên mình tấm áo mới, vạn vật như hồi sinh, mỗi sớm mai đều nhộn nhịp và tràn đầy sức sống.
Bước vào tháng chạp, mặt hồ bao quanh thị trấn đóng băng, thị trấn nhỏ như nép mình giữa một tấm gương khổng lồ.
Từ năm đến sáu giờ sáng, ánh bình minh bắt đầu nhuộm đỏ bầu trời, mặt hồ cũng rực rỡ sắc màu.
Thi thoảng có tiếng quạ kêu vang lên như thổi thêm sức sống vào buổi sáng rực rỡ này.
Trời còn chưa sáng hẳn, quán ăn sáng ở trung tâm thị trấn đã rộn ràng tiếng người, hương thơm nghi ngút khói.
Bánh bao chiên, súp cay Hồ Nam, bánh nướng mè kẹp thịt dê, quẩy nóng chấm sữa đậu nành… tất cả đều là những món ăn sáng truyền thống được lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Những năm gần đây, kinh tế phát triển, nhiều gia đình có của ăn của để, việc chi vài hào để thưởng thức bữa sáng thịnh soạn đã không còn là điều xa xỉ.
Nhưng hôm nay, căn nhà của gia đình họ Trình ở phía nam thị trấn còn náo nhiệt hơn cả khu trung tâm.
Càng gần Tết công việc càng bận rộn, ông Trình Đại Hải vốn công tác tại chính quyền huyện đã đi làm từ sớm.
Từ trấn Tứ Thuỷ đến huyện Đồng Thành phải mất hơn một giờ đồng hồ đi xe đạp. Hầu như ngày nào ông cũng ra khỏi nhà từ sáng sớm, ăn sáng và ăn trưa luôn tại nhà ăn của cơ quan.
Ông vừa ra khỏi cửa, con dâu cả Hà Xuân Hoa và mẹ chồng cô ta là La Tú Liên đã bắt đầu lời qua tiếng lại.
"Mẹ chồng nàng dâu chung sống làm sao tránh khỏi va chạm, chẳng lẽ ngày nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ như cô?" Dâu cả Hà Xuân Hoa nói bóng gió: "Hôm nào cũng đòi ăn bánh bao chiên, bao nhiêu tiền mới đủ cho cô tiêu pha hoang phí như vậy?"
Con trai cả Trình Chấn Đường nhìn vợ một cái, cất tiếng trách móc: "Cô bớt lời đi, hai mẹ con em ấy ăn được bao nhiêu chứ?"
Thấy chồng cũng chẳng nói nặng gì mình, Hà Xuân Hoa càng được thể, lưng thẳng hơn. Cô ta đã sinh cho nhà họ Trình hai đứa con trai, còn cô em chồng Trình Trân Ái này lại sinh con gái, đương nhiên cô ta cảm thấy mình hơn cô ấy một bậc, trong lòng không khỏi khinh thường.
Tiền bạc trong nhà có hạn, có thêm hai miệng ăn, tuy cả nhà không đến nỗi phải nhịn đói nhưng chẳng phải đều lấy từ phần ăn của nhà họ sao?
Hà Xuân Hoa chống nạnh, lời nói ra càng thêm khó nghe:
"Đứa lớn ăn, đứa nhỏ dùng, cộng thêm cả cái thai trong bụng nữa là ba miệng ăn đấy. Nhà mình có được mấy người đi làm ra tiền?"
La Tú Liên dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, đang định ra ngoài mua đồ ăn sáng cho con gái và cháu ngoại thì Hà Xuân Hoa đã đến gây chuyện.
Bà lão năm nay đã năm mươi bảy tuổi, sức khỏe còn dẻo dai, giọng nói sang sảng:
"Nó là con gái tôi, nó ăn uống chút đỉnh thì đã sao? Liệu có ăn hết phần của nhà cô không? Lúc đến nó có thiếu quà cáp gì cho các con cô không? Xuân Hoa, cô đừng có léo nhéo nữa, nhà này còn chưa đến lượt cô lên tiếng đâu!"
Hà Xuân Hoa cũng không chịu thua:
"Vâng, mẹ thì hay rồi! Tôi không đi làm, không kiếm ra tiền, không thể so bì với mọi người. Nhưng dù sao Truyền Quang, Truyền Ấn cũng là cháu ruột của mẹ. Mẹ đừng có thiên vị quá đáng như vậy! Mua bánh bao cho con gái ăn, còn cháu trai của mẹ thì phải nhịn đói à?"
……
Giữa những âm thanh ồn ào, Trình Trân Ái dần dần tỉnh lại, nhưng mí mắt vẫn còn nặng trĩu.
"Mẹ ơi ——" Một giọng nói trẻ con lí nhí vang lên bên tai.
"Cái bà Hà Xuân Hoa này, mới sáng sớm đã om sòm!" Tiếp đó là một giọng nữ cao vút vang lên bên tai.
Bước vào tháng chạp, mặt hồ bao quanh thị trấn đóng băng, thị trấn nhỏ như nép mình giữa một tấm gương khổng lồ.
Từ năm đến sáu giờ sáng, ánh bình minh bắt đầu nhuộm đỏ bầu trời, mặt hồ cũng rực rỡ sắc màu.
Thi thoảng có tiếng quạ kêu vang lên như thổi thêm sức sống vào buổi sáng rực rỡ này.
Trời còn chưa sáng hẳn, quán ăn sáng ở trung tâm thị trấn đã rộn ràng tiếng người, hương thơm nghi ngút khói.
Bánh bao chiên, súp cay Hồ Nam, bánh nướng mè kẹp thịt dê, quẩy nóng chấm sữa đậu nành… tất cả đều là những món ăn sáng truyền thống được lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Những năm gần đây, kinh tế phát triển, nhiều gia đình có của ăn của để, việc chi vài hào để thưởng thức bữa sáng thịnh soạn đã không còn là điều xa xỉ.
Nhưng hôm nay, căn nhà của gia đình họ Trình ở phía nam thị trấn còn náo nhiệt hơn cả khu trung tâm.
Càng gần Tết công việc càng bận rộn, ông Trình Đại Hải vốn công tác tại chính quyền huyện đã đi làm từ sớm.
Từ trấn Tứ Thuỷ đến huyện Đồng Thành phải mất hơn một giờ đồng hồ đi xe đạp. Hầu như ngày nào ông cũng ra khỏi nhà từ sáng sớm, ăn sáng và ăn trưa luôn tại nhà ăn của cơ quan.
Ông vừa ra khỏi cửa, con dâu cả Hà Xuân Hoa và mẹ chồng cô ta là La Tú Liên đã bắt đầu lời qua tiếng lại.
"Mẹ chồng nàng dâu chung sống làm sao tránh khỏi va chạm, chẳng lẽ ngày nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ như cô?" Dâu cả Hà Xuân Hoa nói bóng gió: "Hôm nào cũng đòi ăn bánh bao chiên, bao nhiêu tiền mới đủ cho cô tiêu pha hoang phí như vậy?"
Con trai cả Trình Chấn Đường nhìn vợ một cái, cất tiếng trách móc: "Cô bớt lời đi, hai mẹ con em ấy ăn được bao nhiêu chứ?"
Thấy chồng cũng chẳng nói nặng gì mình, Hà Xuân Hoa càng được thể, lưng thẳng hơn. Cô ta đã sinh cho nhà họ Trình hai đứa con trai, còn cô em chồng Trình Trân Ái này lại sinh con gái, đương nhiên cô ta cảm thấy mình hơn cô ấy một bậc, trong lòng không khỏi khinh thường.
Tiền bạc trong nhà có hạn, có thêm hai miệng ăn, tuy cả nhà không đến nỗi phải nhịn đói nhưng chẳng phải đều lấy từ phần ăn của nhà họ sao?
Hà Xuân Hoa chống nạnh, lời nói ra càng thêm khó nghe:
"Đứa lớn ăn, đứa nhỏ dùng, cộng thêm cả cái thai trong bụng nữa là ba miệng ăn đấy. Nhà mình có được mấy người đi làm ra tiền?"
La Tú Liên dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, đang định ra ngoài mua đồ ăn sáng cho con gái và cháu ngoại thì Hà Xuân Hoa đã đến gây chuyện.
Bà lão năm nay đã năm mươi bảy tuổi, sức khỏe còn dẻo dai, giọng nói sang sảng:
"Nó là con gái tôi, nó ăn uống chút đỉnh thì đã sao? Liệu có ăn hết phần của nhà cô không? Lúc đến nó có thiếu quà cáp gì cho các con cô không? Xuân Hoa, cô đừng có léo nhéo nữa, nhà này còn chưa đến lượt cô lên tiếng đâu!"
Hà Xuân Hoa cũng không chịu thua:
"Vâng, mẹ thì hay rồi! Tôi không đi làm, không kiếm ra tiền, không thể so bì với mọi người. Nhưng dù sao Truyền Quang, Truyền Ấn cũng là cháu ruột của mẹ. Mẹ đừng có thiên vị quá đáng như vậy! Mua bánh bao cho con gái ăn, còn cháu trai của mẹ thì phải nhịn đói à?"
……
Giữa những âm thanh ồn ào, Trình Trân Ái dần dần tỉnh lại, nhưng mí mắt vẫn còn nặng trĩu.
"Mẹ ơi ——" Một giọng nói trẻ con lí nhí vang lên bên tai.
"Cái bà Hà Xuân Hoa này, mới sáng sớm đã om sòm!" Tiếp đó là một giọng nữ cao vút vang lên bên tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.