Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày (Dịch)
Chương 23: Đến Nhà Chiến Hữu 2
Quả Tử Toan
04/05/2022
“Em dâu thật biết nói chuyện” Bởi vì sinh toàn con gái nên Ngộ Tuệ bị nhà chồng khi dễ không ít, cũng bị người khác chỉ trỏ. Đây là lần đầu tiên có người đối đãi với cô một cách chân thành thế này.
Nhưng sự thật nuôi dưỡng bốn đứa con gái ở thời điểm hiện tại vô cùng khó khăn, nếu có thể sinh con trai thì về sau bốn chị gái có thể giúp đỡ em trai, kia mấy đứa nhỏ tự nhiên cũng được hưởng phúc.
“Em là nói thật” Hứa Đào mĩm cười: “Chị dâu, đây là điểm tâm em tự làm, hương vị cũng không tồi, mang qua cho chị và bọn nhỏ nếm thử”.
“Em còn biết làm điểm tâm, thật sự lợi hại như vậy sao” Ngô Tuệ kinh ngạc nhìn Hứa Đào, cũng nhìn thoáng qua rổ điểm tâm.
Thời điểm Hứa Đào bọn họ vào nhà cô mơ hồ có thể ngửi được hương thơm, cũng không nghĩ tới là điểm tâm, bình thường trù nghệ của Ngô Tuệ cũng khá nhưng một ngày ba bữa cơm, củi gạo mắm muối đã khiến cô đau đầu huống chi là có tâm tình làm các món điểm tâm tinh xảo, Hứa Đào lại có kiên nhẫn làm ra loại điểm tâm này thật khiến cô bội phục.
“Mẹ, thơm quá!” Diệp Tiểu Thi ghé vào bên cạnh Ngô Tuệ, tiểu nha đầu mới bốn năm tuổi nên vẫn vô tư thấy điểm tâm ngon liền không nhịn được thèm.
“Con bé này hơi tham ăn” Ngô Tuệ có chút ngượng ngùng hướng Hứa Đào giải thích, sau đó cầm một khối điểm tâm đưa cho tiểu nha đầu: “Mau cám ơn thím Triệu”.
“Cám ơn thím Triệu” Diệp Tiểu Thi cầm khối điểm tâm liền hài lòng nói cám ơn, sau đó cầm thêm một khối đến bên cạnh chị ba: “Chị, thật thơm, cho chị ăn”
“Chị ba không ăn, Tiểu Thi ăn đi” Diệp Tiểu Kỳ thật hiểu chuyện, tuy rằng điểm tâm thật thơm nhưng vẫn nhịn xuống.
“Chú Triệu, thím Triệu uống trà” Lúc này Diệp Tiểu Cầm mang trà ra tới, động tác lưu loát rót ra hai chén trà, đứa nhỏ 11-12 tuổi vóc dáng mảnh mai nhìn rất ngoan ngoãn, dịu dàng.
“Cám ơn Tiểu Cầm” Hứa Đào nhận lấy chén trà nói cảm tạ với tiểu cô nương.
Diệp Tiểu Cầm ngoài ý muốn nghe được lời cảm tạ của Hứa Đào, tức khắc cảm thấy ngượng ngùng: “Không cần cám ơn ạ, đúng rồi thím Triệu con có thả vài lá trà thím uống xem có quen không? Nếu không quen con sẽ đổi nước ấm”
“Lá trà này là Tiểu Cầm đi hái hồi tết Thanh Minh năm nay ở quê tỉnh F của chị, người dân ở đó thường nói lá trà trước thanh minh uống vào minh mẫn cải thiện thị lực” Ngô Tuệ tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Không phải lá trà ngon, hương vị cũng có chút chát, nhưng uống vào làm tinh thần phấn chấn, ba mấy đứa nhỏ mỗi ngày ra cửa đều đổ đầy một ấm lớn để uống”.
“Vậy em phải nếm thử xem thế nào, lúc trước có nghe danh lá trà tỉnh F rất ngon, hiếm có cơ hội uống” Hứa Đào cười nói, tỉnh F cùng tỉnh Ôn có thể xem là hai tỉnh anh em nằm giao nhau, lá trà tỉnh F nổi danh cả nước.
“Đúng vậy chỗ địa phương của bọn chị trồng rất nhiều trà” Ngô Tuệ gật đầu phụ họa
“Lại nói tỉnh F phong cảnh đẹp, nhiều người ưu tú, rất thích hợp để sinh sống” Hứa Đào lại nói tiếp
“Đúng là rất thích hợp sinh sống, ở quê trồng trọt, chăm sóc đồi chè, tuy không giàu có nhưng cũng an nhàn, cũng không sợ chết đói, không giống Dương Thành bên này mọi thứ đều phải tiêu tiền” Ngô Tuệ có chút chán nản, ánh mặt lại mang chút khát vọng.
Hiện tại quốc gia đưa ra chính sách kêu gọi tòa dân thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chị cùng lão Diệp còn nghĩ sinh thêm một đứa con trai nối dõi tông đường. Chính phú phia bên kia có tuyên truyền nhưng không hiệu quả, ở nông thôn không ai phối hợp thực hiện liền bị cưỡng chế đi buộc ga-rô, chị cũng không có biện pháp nên đành phải mang theo mấy đứa nhỏ suốt đêm chạy tới Dương Thành bên này, từ đây cách quê khá xa, những người đó muốn bắt chị quay về cũng không có biện pháp” Lão Diệp cũng chính là chiến hữu của Triệu Vệ Quốc, chồng Ngô Tuệ.
“.............” Hứa Đào thuộc thế hệ thứ ba của đời sau, các cặp vợ chồng trẻ tuổi thì muốn có không gian sinh hoạt nên ước gì không sinh con, bây giờ nghe Ngô Tuệ nói còn muốn sinh thêm đứa nhỏ cô lẳng lặng nhìn bốn tiểu nha đầu trong phòng nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.
Nhưng sự thật nuôi dưỡng bốn đứa con gái ở thời điểm hiện tại vô cùng khó khăn, nếu có thể sinh con trai thì về sau bốn chị gái có thể giúp đỡ em trai, kia mấy đứa nhỏ tự nhiên cũng được hưởng phúc.
“Em là nói thật” Hứa Đào mĩm cười: “Chị dâu, đây là điểm tâm em tự làm, hương vị cũng không tồi, mang qua cho chị và bọn nhỏ nếm thử”.
“Em còn biết làm điểm tâm, thật sự lợi hại như vậy sao” Ngô Tuệ kinh ngạc nhìn Hứa Đào, cũng nhìn thoáng qua rổ điểm tâm.
Thời điểm Hứa Đào bọn họ vào nhà cô mơ hồ có thể ngửi được hương thơm, cũng không nghĩ tới là điểm tâm, bình thường trù nghệ của Ngô Tuệ cũng khá nhưng một ngày ba bữa cơm, củi gạo mắm muối đã khiến cô đau đầu huống chi là có tâm tình làm các món điểm tâm tinh xảo, Hứa Đào lại có kiên nhẫn làm ra loại điểm tâm này thật khiến cô bội phục.
“Mẹ, thơm quá!” Diệp Tiểu Thi ghé vào bên cạnh Ngô Tuệ, tiểu nha đầu mới bốn năm tuổi nên vẫn vô tư thấy điểm tâm ngon liền không nhịn được thèm.
“Con bé này hơi tham ăn” Ngô Tuệ có chút ngượng ngùng hướng Hứa Đào giải thích, sau đó cầm một khối điểm tâm đưa cho tiểu nha đầu: “Mau cám ơn thím Triệu”.
“Cám ơn thím Triệu” Diệp Tiểu Thi cầm khối điểm tâm liền hài lòng nói cám ơn, sau đó cầm thêm một khối đến bên cạnh chị ba: “Chị, thật thơm, cho chị ăn”
“Chị ba không ăn, Tiểu Thi ăn đi” Diệp Tiểu Kỳ thật hiểu chuyện, tuy rằng điểm tâm thật thơm nhưng vẫn nhịn xuống.
“Chú Triệu, thím Triệu uống trà” Lúc này Diệp Tiểu Cầm mang trà ra tới, động tác lưu loát rót ra hai chén trà, đứa nhỏ 11-12 tuổi vóc dáng mảnh mai nhìn rất ngoan ngoãn, dịu dàng.
“Cám ơn Tiểu Cầm” Hứa Đào nhận lấy chén trà nói cảm tạ với tiểu cô nương.
Diệp Tiểu Cầm ngoài ý muốn nghe được lời cảm tạ của Hứa Đào, tức khắc cảm thấy ngượng ngùng: “Không cần cám ơn ạ, đúng rồi thím Triệu con có thả vài lá trà thím uống xem có quen không? Nếu không quen con sẽ đổi nước ấm”
“Lá trà này là Tiểu Cầm đi hái hồi tết Thanh Minh năm nay ở quê tỉnh F của chị, người dân ở đó thường nói lá trà trước thanh minh uống vào minh mẫn cải thiện thị lực” Ngô Tuệ tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Không phải lá trà ngon, hương vị cũng có chút chát, nhưng uống vào làm tinh thần phấn chấn, ba mấy đứa nhỏ mỗi ngày ra cửa đều đổ đầy một ấm lớn để uống”.
“Vậy em phải nếm thử xem thế nào, lúc trước có nghe danh lá trà tỉnh F rất ngon, hiếm có cơ hội uống” Hứa Đào cười nói, tỉnh F cùng tỉnh Ôn có thể xem là hai tỉnh anh em nằm giao nhau, lá trà tỉnh F nổi danh cả nước.
“Đúng vậy chỗ địa phương của bọn chị trồng rất nhiều trà” Ngô Tuệ gật đầu phụ họa
“Lại nói tỉnh F phong cảnh đẹp, nhiều người ưu tú, rất thích hợp để sinh sống” Hứa Đào lại nói tiếp
“Đúng là rất thích hợp sinh sống, ở quê trồng trọt, chăm sóc đồi chè, tuy không giàu có nhưng cũng an nhàn, cũng không sợ chết đói, không giống Dương Thành bên này mọi thứ đều phải tiêu tiền” Ngô Tuệ có chút chán nản, ánh mặt lại mang chút khát vọng.
Hiện tại quốc gia đưa ra chính sách kêu gọi tòa dân thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chị cùng lão Diệp còn nghĩ sinh thêm một đứa con trai nối dõi tông đường. Chính phú phia bên kia có tuyên truyền nhưng không hiệu quả, ở nông thôn không ai phối hợp thực hiện liền bị cưỡng chế đi buộc ga-rô, chị cũng không có biện pháp nên đành phải mang theo mấy đứa nhỏ suốt đêm chạy tới Dương Thành bên này, từ đây cách quê khá xa, những người đó muốn bắt chị quay về cũng không có biện pháp” Lão Diệp cũng chính là chiến hữu của Triệu Vệ Quốc, chồng Ngô Tuệ.
“.............” Hứa Đào thuộc thế hệ thứ ba của đời sau, các cặp vợ chồng trẻ tuổi thì muốn có không gian sinh hoạt nên ước gì không sinh con, bây giờ nghe Ngô Tuệ nói còn muốn sinh thêm đứa nhỏ cô lẳng lặng nhìn bốn tiểu nha đầu trong phòng nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.