Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày (Dịch)
Chương 34: Tiểu Nam Kết Giao Bằng Hữu 2
Quả Tử Toan
06/05/2022
Lúc mang Tiểu Nam ra ngoài cô có chú ý bọn trẻ con hẻm này đều tập tụ chơi với nhau ở bên ngoài, Tiểu Nam còn nhỏ, vừa mới tới cô nhìn ra được bé rất muốn chơi đùa cùng với mấy tiểu bằng hữu.
“Tiểu Nam, đến ăn mì sợi” Triệu Vệ Quốc không có về nhà, ăn xong còn phải làm điểm tâm nên cô nấu mù sợi đơn giản lót dạ bữa trưa.
Lúc Hứa Đào nấu mì sợ, Tiểu Nam đứng ở cửa viện, ánh mắt trông mong nhìn xa xa đám trẻ con đang chơi thẩy cục đá, nghe Hứa Đào kêu to, bé di chuyển chân ngắn chân nhỏ đi về phòng
“Có ngon không?”
“Ăn ngon”
“Vậy Tiểu Nam ăn nhiều một chút” Hứa Đào cười sờ đầu nhỏ của bé
Sau giờ cơm trưa, Hứa Đào thu thâp chén đũa liền quay lại phòng bếp bắt đầu bận rộn làm điểm tâm, điểm tâm chiên xong tỏa ra hương thơm câu dẫn mấy đứa trẻ xung quanh, Tiểu Nam ngồi trước cửa ăn điểm tâm mấy đứa trẻ đang chơi đùa liền vây quanh Tiểu Nam dò hỏi.
“Này em trai nhỏ, mẹ em đang làm cái gì thơm quá”
Thời buổi này thức ăn thiếu thốn chứ đừng nói chi tới đồ ăn vặt, điểm tâm này nọ ở nhà thiếu tớ đáng thương. Buổi trưa hôm qua lúc Hứa Đào làm điểm tâm hương thơm tỏa khắp hẻm nhỏ, bọn nhỏ nghe mà không nhịn được thèm thuồng. Hôm nay Hứa Đào lại làm điểm tâm, mấy đứa nhỏ chung quanh không nhịn được, trong đó có một đứa nhỏ gan lớn tiến lên hỏi Tiểu Nam.
“Điểm tâm” Tiểu Nam thông minh, tuy bé không nói nhiều nhưng vẫn trả lời rất rõ ràng.
“Điểm tâm?” Một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi thèm nhỏ dãi hỏi Tiểu Nam: “Thơm như vậy chắc ngon lắm!”
Tiểu Nam vịn cánh cửa đứng ở bậc thang của cửa viện nhìn mấy đứa nhỏ phía dưới, nghe được một bạn nam nói ngon liền gật đầu phụ họa: “Uhm, ngon lắm luôn”.
“Anh kêu là Thạch Đầu, anh mang em đi chơi em có thể cho anh nếm thử điểm tâm nhà em không?” Bàn tay đen nhẻm của bạn nhỏ đang cầm mấy viên đá bóng loáng.
“Để Tiểu Nam đi hỏi mẹ” Tiểu Nam đảo con ngươi suy nghĩ một lát liền chân nhỏ chạy tới phòng bếp.
“Mẹ mẹ” Tiểu Nam vào phòng bếp giật nhẹ góc áo Hứa Đào
“Làm sao vậy Tiểu Nam?”Hứa Đào cuối đầu nhìn bé nhưng vẫn không ngừng động tác trên tay.
“Bên ngoài có một anh tên Thạch Đầu nói con cho điểm tâm sẽ mang con đi chơi cục đá” Tiểu Nam đem ý tứ thuật lại rõ ràng, tuy rằng tên trò chơi có chút khó hiểu nhưng Hứa Đào vẫn nghe hiểu ý bé.
“Vậy Tiểu Nam có muốn theo chơi không?” Hứa Đào ngồi xổm xuống cười với bé
Dĩ nhiên là Tiểu Nam muốn, đứa nhỏ trời sinh đã thích chơi đùa, nào có đứa nhỏ nào mà không thích huống hồ Tiểu Nam cũng không sợ người lạ: “Muốn”.
“Tiểu Nam nói cho mẹ nghe bên ngoài có bao nhiêu anh trai?” Hứa Đào cũng không ngăn cản Tiểu Nam gia nhập và thế giới trẻ thơ của mấy đứa trẻ ở con hẻm này.
Tuy rằng cô sợ Tiểu Nam giống mấy con khỉ quậy chơi ở ngoài đem nhẻm, mình mẩy thì dơ hề hề. Nhưng cũng không vì vấn đề này mà cô không cho bé chơi cùng tiểu đồng bọn, đánh mất kỷ niệm thời thơ ấu được.
“……..” Tiểu Nam bẻ ngón tay lên tính từng người
“Được rồi, dù sao cũng có nhiều bạn nhỏ đúng không?” Tiểu Nam chưa có học đếm, Hứa Đào cũng không muốn làm khó bé, liền cầm năm khối điểm tâm bỏ vào chén đưa cho bé: “Mỗi người một khối, không đủ thì quay lại lấy thêm biết không?”
“Dạ” Tiểu Nam cầm cái chén đựng điểm tâm sau đó nện bước nhỏ đi về hướng cửa viện.
Hứa Đào cũng đứng từ trong bếp quan sát tiểu gia hỏa, cũng nhìn thấy vài đứa nhỏ thò đầu vào ở cửa viện, thấy Tiểu Nam cầm chén ra thì vui mừng khôn xiết.
“Mẹ nói mỗi người một khối” Tiểu Nam cầm cái chén nói
“Chúng ta có năm người (tính cả Tiểu Nam), còn dư lại một khối, ta là lão đại nên ta hai khối” Thạch Đầu là đứa nhỏ lớn nhất trong đám, cũng gầy nhất, năm nay bảy tuổi sắp vào lớp một nên biết đếm, nó nhìn chén điểm tâm trong tay Tiểu Nam không quên an bài sao để mình hưởng lợi.
“Tiểu Nam, đến ăn mì sợi” Triệu Vệ Quốc không có về nhà, ăn xong còn phải làm điểm tâm nên cô nấu mù sợi đơn giản lót dạ bữa trưa.
Lúc Hứa Đào nấu mì sợ, Tiểu Nam đứng ở cửa viện, ánh mắt trông mong nhìn xa xa đám trẻ con đang chơi thẩy cục đá, nghe Hứa Đào kêu to, bé di chuyển chân ngắn chân nhỏ đi về phòng
“Có ngon không?”
“Ăn ngon”
“Vậy Tiểu Nam ăn nhiều một chút” Hứa Đào cười sờ đầu nhỏ của bé
Sau giờ cơm trưa, Hứa Đào thu thâp chén đũa liền quay lại phòng bếp bắt đầu bận rộn làm điểm tâm, điểm tâm chiên xong tỏa ra hương thơm câu dẫn mấy đứa trẻ xung quanh, Tiểu Nam ngồi trước cửa ăn điểm tâm mấy đứa trẻ đang chơi đùa liền vây quanh Tiểu Nam dò hỏi.
“Này em trai nhỏ, mẹ em đang làm cái gì thơm quá”
Thời buổi này thức ăn thiếu thốn chứ đừng nói chi tới đồ ăn vặt, điểm tâm này nọ ở nhà thiếu tớ đáng thương. Buổi trưa hôm qua lúc Hứa Đào làm điểm tâm hương thơm tỏa khắp hẻm nhỏ, bọn nhỏ nghe mà không nhịn được thèm thuồng. Hôm nay Hứa Đào lại làm điểm tâm, mấy đứa nhỏ chung quanh không nhịn được, trong đó có một đứa nhỏ gan lớn tiến lên hỏi Tiểu Nam.
“Điểm tâm” Tiểu Nam thông minh, tuy bé không nói nhiều nhưng vẫn trả lời rất rõ ràng.
“Điểm tâm?” Một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi thèm nhỏ dãi hỏi Tiểu Nam: “Thơm như vậy chắc ngon lắm!”
Tiểu Nam vịn cánh cửa đứng ở bậc thang của cửa viện nhìn mấy đứa nhỏ phía dưới, nghe được một bạn nam nói ngon liền gật đầu phụ họa: “Uhm, ngon lắm luôn”.
“Anh kêu là Thạch Đầu, anh mang em đi chơi em có thể cho anh nếm thử điểm tâm nhà em không?” Bàn tay đen nhẻm của bạn nhỏ đang cầm mấy viên đá bóng loáng.
“Để Tiểu Nam đi hỏi mẹ” Tiểu Nam đảo con ngươi suy nghĩ một lát liền chân nhỏ chạy tới phòng bếp.
“Mẹ mẹ” Tiểu Nam vào phòng bếp giật nhẹ góc áo Hứa Đào
“Làm sao vậy Tiểu Nam?”Hứa Đào cuối đầu nhìn bé nhưng vẫn không ngừng động tác trên tay.
“Bên ngoài có một anh tên Thạch Đầu nói con cho điểm tâm sẽ mang con đi chơi cục đá” Tiểu Nam đem ý tứ thuật lại rõ ràng, tuy rằng tên trò chơi có chút khó hiểu nhưng Hứa Đào vẫn nghe hiểu ý bé.
“Vậy Tiểu Nam có muốn theo chơi không?” Hứa Đào ngồi xổm xuống cười với bé
Dĩ nhiên là Tiểu Nam muốn, đứa nhỏ trời sinh đã thích chơi đùa, nào có đứa nhỏ nào mà không thích huống hồ Tiểu Nam cũng không sợ người lạ: “Muốn”.
“Tiểu Nam nói cho mẹ nghe bên ngoài có bao nhiêu anh trai?” Hứa Đào cũng không ngăn cản Tiểu Nam gia nhập và thế giới trẻ thơ của mấy đứa trẻ ở con hẻm này.
Tuy rằng cô sợ Tiểu Nam giống mấy con khỉ quậy chơi ở ngoài đem nhẻm, mình mẩy thì dơ hề hề. Nhưng cũng không vì vấn đề này mà cô không cho bé chơi cùng tiểu đồng bọn, đánh mất kỷ niệm thời thơ ấu được.
“……..” Tiểu Nam bẻ ngón tay lên tính từng người
“Được rồi, dù sao cũng có nhiều bạn nhỏ đúng không?” Tiểu Nam chưa có học đếm, Hứa Đào cũng không muốn làm khó bé, liền cầm năm khối điểm tâm bỏ vào chén đưa cho bé: “Mỗi người một khối, không đủ thì quay lại lấy thêm biết không?”
“Dạ” Tiểu Nam cầm cái chén đựng điểm tâm sau đó nện bước nhỏ đi về hướng cửa viện.
Hứa Đào cũng đứng từ trong bếp quan sát tiểu gia hỏa, cũng nhìn thấy vài đứa nhỏ thò đầu vào ở cửa viện, thấy Tiểu Nam cầm chén ra thì vui mừng khôn xiết.
“Mẹ nói mỗi người một khối” Tiểu Nam cầm cái chén nói
“Chúng ta có năm người (tính cả Tiểu Nam), còn dư lại một khối, ta là lão đại nên ta hai khối” Thạch Đầu là đứa nhỏ lớn nhất trong đám, cũng gầy nhất, năm nay bảy tuổi sắp vào lớp một nên biết đếm, nó nhìn chén điểm tâm trong tay Tiểu Nam không quên an bài sao để mình hưởng lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.