[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
Chương 13: Khảo Sát Địa Hình Rất Quan Trọng
Ngu Nhân Mỹ
11/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Nhiễm vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Bùi San San nhìn cô bằng vẻ mặt hoảng sợ.
Trong lòng Khương Nhiễm cảm thấy nghi hoặc, đây là thế nào?
Không đợi Khương Nhiễm kịp hỏi thăm thì Bùi San San đã dời mắt sang chỗ khác, biểu cảm còn chút bối rối.
Thấy cô bé như thế, mặc dù trong lòng Khương Nhiễm vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi: "Đi thôi!"
"Đi đâu ạ?"
Đi đến thị trấn mà chẳng biết tại sao cả, mãi cho đến lúc này, Bùi San San mới nhớ để hỏi nguyên nhân vì sao lại đến thị trấn.
Mục đích Khương Nhiễm đến thị trấn rất đơn giản, đó chính là cô muốn nhìn xem các cửa tiệm nhỏ của tiểu thương ở thị trấn có nhiều hay không, bán những thứ gì.
Trước khi làm ăn, việc khảo sát địa hình rất quan trọng.
Khương Nhiễm còn chưa trả lời câu hỏi của Bùi San San: "Đi với tôi."
Dứt lời, Khương Nhiễm nhấc chân tiến lên phía trước.
Bùi San San đứng nhìn Khương Nhiễm dần đi xa, lúc này lòng mới dần bình tĩnh lại.
Khương Nhiễm một câu không vừa ý liền rời đi, đó mới là Khương Nhiễm mà cô bé biết.
Bùi San San nắm lấy bàn tay nhỏ của Bùi Cảnh, từ từ đi về phía trước.
Khương Nhiễm đi không nhanh, cô vừa đi vừa nhìn.
Cái thị trấn này không phải quá lớn, nơi sầm uất càng ít, tổng cộng chỉ có mấy cái đường lớn.
Không sai biệt lắm thì trong một tiếng, Khương Nhiễm đã đi xong.
Sau khi đi xong, Khương Nhiễm phát hiện ở cái thị trấn này đã có vài quán ăn rồi.
Có vài quán ăn lớn, quán ăn nhỏ thì nhiều hơn chút, bán đồ cũng đa dạng hơn.
Đại khái vì đang là buổi chiều, cho nên ít thấy các xe đẩy nhỏ bán đồ ăn.
Nếu sáng sớm thì hẳn là sẽ có.
Đi một lúc lâu như vậy, Khương Nhiễm đã hơi đói, cô nhìn trái nhìn phải, chọn một tiệm cơm nhỏ rồi đi vào trong đó.
Trước tiệm bày ra hai cái bàn nhỏ, Khương Nhiễm ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Cô vừa ngồi xuống, thì có một người đàn ông khoảng chừng bốn năm mươi tuổi từ trong tiệm đi ra hỏi: "Muốn ăn món gì?"
"Các ông có cái gì thế?" Khương Nhiễm hỏi lại.
"Mì, cơm trắng, rau xào đều có cả, cô muốn ăn gì thế."
Nghe cũng khá đầy đủ.
Lúc này Khương Nhiễm muốn nếm thử thức ăn ở cửa tiệm này, suy nghĩ một chút, chọn một nồi thịt kho, một dĩa khoai tây sợi xào, một chén cơm, còn có một bát mì thịt bằm.
Sau khi Khương Nhiễm chọn xong, hai người đàn ông quay người đi vào trong tiệm mà không nói lời nào.
Khương Nhiễm liếc mắt nhìn tình hình trong tiệm, sau đó thu mắt lại.
Cô vừa quay đầu thì nhìn thấy Bùi San San đang nắm tay Bùi Cảnh, đang đứng cách đó không xa nhìn sang đây, nhưng không đi qua.
Khương Nhiễm nhíu mày, vẫy tay với hai người họ: "Đứng đó làm gì? qua đây."
Lúc nói những lời này, mặt của Khương Nhiễm không vui vẻ chút nào, ngữ điệu cũng rất cứng rắn.
Bởi vì Khương Nhiễm biết, chỉ có nói như vậy thì Bùi San San mới nghe lời.
Quả nhiên, Khương Nhiễm vừa mới nói xong, thì Bùi San San đã dắt Bùi Cảnh đi qua.
Khương Nhiễm chỉ vào cái ghế đẩu ở phía trước: "Ngồi đi."
Bùi San San thoáng do dự một chút, rồi mới ngồi xuống với Bùi Cảnh.
Bọn họ ngồi đợi một lúc, thì người đàn ông bưng đồ ăn ra.
Lúc này dù sao cũng đang ngoài giờ cơm, trong cửa tiệm nhỏ ngoài bọn họ ra thì không có khách nào cả, nên tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh.
Thịt kho béo ngậy được bưng ra đầu tiên, thịt được cắt thành từng miếng lớn, vừa mỡ vừa nạc, được xào với cà rốt và ớt xanh, trông có vẻ rất béo.
Khi nồi thịt lợn kho vừa đặt lên bàn, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra bốn phía.
Buổi trưa ăn mì hoa màu không có vị gì cả, một chút dầu tanh cũng không thấy. Bây giờ ngửi được mùi thịt nồng nàn như vậy, cho dù kiếp trước Khương Nhiễm đã quen ăn những thứ này cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Khương Nhiễm vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Bùi San San nhìn cô bằng vẻ mặt hoảng sợ.
Trong lòng Khương Nhiễm cảm thấy nghi hoặc, đây là thế nào?
Không đợi Khương Nhiễm kịp hỏi thăm thì Bùi San San đã dời mắt sang chỗ khác, biểu cảm còn chút bối rối.
Thấy cô bé như thế, mặc dù trong lòng Khương Nhiễm vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi: "Đi thôi!"
"Đi đâu ạ?"
Đi đến thị trấn mà chẳng biết tại sao cả, mãi cho đến lúc này, Bùi San San mới nhớ để hỏi nguyên nhân vì sao lại đến thị trấn.
Mục đích Khương Nhiễm đến thị trấn rất đơn giản, đó chính là cô muốn nhìn xem các cửa tiệm nhỏ của tiểu thương ở thị trấn có nhiều hay không, bán những thứ gì.
Trước khi làm ăn, việc khảo sát địa hình rất quan trọng.
Khương Nhiễm còn chưa trả lời câu hỏi của Bùi San San: "Đi với tôi."
Dứt lời, Khương Nhiễm nhấc chân tiến lên phía trước.
Bùi San San đứng nhìn Khương Nhiễm dần đi xa, lúc này lòng mới dần bình tĩnh lại.
Khương Nhiễm một câu không vừa ý liền rời đi, đó mới là Khương Nhiễm mà cô bé biết.
Bùi San San nắm lấy bàn tay nhỏ của Bùi Cảnh, từ từ đi về phía trước.
Khương Nhiễm đi không nhanh, cô vừa đi vừa nhìn.
Cái thị trấn này không phải quá lớn, nơi sầm uất càng ít, tổng cộng chỉ có mấy cái đường lớn.
Không sai biệt lắm thì trong một tiếng, Khương Nhiễm đã đi xong.
Sau khi đi xong, Khương Nhiễm phát hiện ở cái thị trấn này đã có vài quán ăn rồi.
Có vài quán ăn lớn, quán ăn nhỏ thì nhiều hơn chút, bán đồ cũng đa dạng hơn.
Đại khái vì đang là buổi chiều, cho nên ít thấy các xe đẩy nhỏ bán đồ ăn.
Nếu sáng sớm thì hẳn là sẽ có.
Đi một lúc lâu như vậy, Khương Nhiễm đã hơi đói, cô nhìn trái nhìn phải, chọn một tiệm cơm nhỏ rồi đi vào trong đó.
Trước tiệm bày ra hai cái bàn nhỏ, Khương Nhiễm ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Cô vừa ngồi xuống, thì có một người đàn ông khoảng chừng bốn năm mươi tuổi từ trong tiệm đi ra hỏi: "Muốn ăn món gì?"
"Các ông có cái gì thế?" Khương Nhiễm hỏi lại.
"Mì, cơm trắng, rau xào đều có cả, cô muốn ăn gì thế."
Nghe cũng khá đầy đủ.
Lúc này Khương Nhiễm muốn nếm thử thức ăn ở cửa tiệm này, suy nghĩ một chút, chọn một nồi thịt kho, một dĩa khoai tây sợi xào, một chén cơm, còn có một bát mì thịt bằm.
Sau khi Khương Nhiễm chọn xong, hai người đàn ông quay người đi vào trong tiệm mà không nói lời nào.
Khương Nhiễm liếc mắt nhìn tình hình trong tiệm, sau đó thu mắt lại.
Cô vừa quay đầu thì nhìn thấy Bùi San San đang nắm tay Bùi Cảnh, đang đứng cách đó không xa nhìn sang đây, nhưng không đi qua.
Khương Nhiễm nhíu mày, vẫy tay với hai người họ: "Đứng đó làm gì? qua đây."
Lúc nói những lời này, mặt của Khương Nhiễm không vui vẻ chút nào, ngữ điệu cũng rất cứng rắn.
Bởi vì Khương Nhiễm biết, chỉ có nói như vậy thì Bùi San San mới nghe lời.
Quả nhiên, Khương Nhiễm vừa mới nói xong, thì Bùi San San đã dắt Bùi Cảnh đi qua.
Khương Nhiễm chỉ vào cái ghế đẩu ở phía trước: "Ngồi đi."
Bùi San San thoáng do dự một chút, rồi mới ngồi xuống với Bùi Cảnh.
Bọn họ ngồi đợi một lúc, thì người đàn ông bưng đồ ăn ra.
Lúc này dù sao cũng đang ngoài giờ cơm, trong cửa tiệm nhỏ ngoài bọn họ ra thì không có khách nào cả, nên tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh.
Thịt kho béo ngậy được bưng ra đầu tiên, thịt được cắt thành từng miếng lớn, vừa mỡ vừa nạc, được xào với cà rốt và ớt xanh, trông có vẻ rất béo.
Khi nồi thịt lợn kho vừa đặt lên bàn, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra bốn phía.
Buổi trưa ăn mì hoa màu không có vị gì cả, một chút dầu tanh cũng không thấy. Bây giờ ngửi được mùi thịt nồng nàn như vậy, cho dù kiếp trước Khương Nhiễm đã quen ăn những thứ này cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.