Thập Niên 80: Mỹ Nhân Trà Xanh Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác
Chương 2:
Bá Khí Nhĩ Bất Năng Thâu
08/12/2024
Sau khi nghe được chân tướng, Hạ Vân Đình thật sự hận không thể tìm được một cái hố mà chui luôn xuống đất cho rồi.
Chẳng trách trên đường đưa Lý Thành đến đồn công an, mấy bà mấy thím ngồi ở đầu thôn lại châu đầu ghé tai thì thầm với nhau điều gì đó, còn nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ lạ nữa chứ. Hóa ra là bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi, lại còn cho rằng anh cũng là một trong số những người theo đuổi mà cái người lả lơi kia dụ đến.
“Đồng chí Hạ, anh có thể đưa người đi rồi.”
Viên công an nhìn người đàn ông mặc quân phục có vẻ ngoài xuất chúng, ưu tú hơn đám thanh niên trong thôn không biết bao nhiêu lần kia, lại nghĩ đến chuyện mấy năm qua, Dịch Nam đã trêu ghẹo đám thanh niên ưu tú trong thôn ra sao, anh ta mới thấp giọng nhắc nhở: “Đồng chí Hạ à, sắc đẹp dễ khiến người ta nhầm lẫn lắm, anh phải cẩn thận đấy.”
Hạ Vân Đình trịnh trọng gật đầu, khí phách mà nói: "Yên tâm, tuyệt đối không có khả năng đâu."
Dịch Nam - người vẫn đang trong trạng thái bối rối, lúc này mới nhìn về phía giọng nói kia. Đó là một người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, những đường nét cơ bắp săn chắc và cân đối khiến bộ quân phục những năm 1980 ở trên người anh trở nên có hình có dạng hơn hẳn. Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, rất điển trai, tuấn tú.
Người phụ nữ bên cạnh nắm lấy bả vai Dịch Nam, nước mắt lưng tròng: “Nam Nam à, sau khi đến đó thì chú Lăng sẽ chăm sóc cho con, con cũng phải cố gắng đấy nhé, tìm một đối tượng ở thủ đô, đã rời khỏi nơi này thì cũng đừng bao giờ quay lại nữa.”
Giọng bà ấy nghẹn ngào nức nở, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ, Dịch Nam cũng có chút không đành lòng, gật đầu nói: “Con biết rồi.”
Mẹ Dịch – Lâm Sương, dùng cổ tay áo lau nước mắt trên mặt, lại nhìn về phía Hạ Vân Đình: "Đồng chí Hạ, trên đường nhờ cậu chăm sóc cho Nam Nam nhiều một chút."
Hạ Vân Đình gật đầu: “Dì cứ yên tâm đi.”
Đây là nhiệm vụ được cấp trên giao cho anh, cho dù anh có ghét cô gái này cỡ nào thì cũng sẽ đưa cô an toàn về đến nhà họ Lăng.
Lâm Sương nhét túi hành lý vào trong ngực Dịch Nam, đẩy cô ngồi vào ghế sau của xe.
Nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến không rời của Lâm Sương, Dịch Nam mới phất phất tay với bà ấy.
Chiếc xe jeep khởi động, chạy về phía cuối con đường đất.
Chẳng trách trên đường đưa Lý Thành đến đồn công an, mấy bà mấy thím ngồi ở đầu thôn lại châu đầu ghé tai thì thầm với nhau điều gì đó, còn nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ lạ nữa chứ. Hóa ra là bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi, lại còn cho rằng anh cũng là một trong số những người theo đuổi mà cái người lả lơi kia dụ đến.
“Đồng chí Hạ, anh có thể đưa người đi rồi.”
Viên công an nhìn người đàn ông mặc quân phục có vẻ ngoài xuất chúng, ưu tú hơn đám thanh niên trong thôn không biết bao nhiêu lần kia, lại nghĩ đến chuyện mấy năm qua, Dịch Nam đã trêu ghẹo đám thanh niên ưu tú trong thôn ra sao, anh ta mới thấp giọng nhắc nhở: “Đồng chí Hạ à, sắc đẹp dễ khiến người ta nhầm lẫn lắm, anh phải cẩn thận đấy.”
Hạ Vân Đình trịnh trọng gật đầu, khí phách mà nói: "Yên tâm, tuyệt đối không có khả năng đâu."
Dịch Nam - người vẫn đang trong trạng thái bối rối, lúc này mới nhìn về phía giọng nói kia. Đó là một người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, những đường nét cơ bắp săn chắc và cân đối khiến bộ quân phục những năm 1980 ở trên người anh trở nên có hình có dạng hơn hẳn. Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, rất điển trai, tuấn tú.
Người phụ nữ bên cạnh nắm lấy bả vai Dịch Nam, nước mắt lưng tròng: “Nam Nam à, sau khi đến đó thì chú Lăng sẽ chăm sóc cho con, con cũng phải cố gắng đấy nhé, tìm một đối tượng ở thủ đô, đã rời khỏi nơi này thì cũng đừng bao giờ quay lại nữa.”
Giọng bà ấy nghẹn ngào nức nở, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ, Dịch Nam cũng có chút không đành lòng, gật đầu nói: “Con biết rồi.”
Mẹ Dịch – Lâm Sương, dùng cổ tay áo lau nước mắt trên mặt, lại nhìn về phía Hạ Vân Đình: "Đồng chí Hạ, trên đường nhờ cậu chăm sóc cho Nam Nam nhiều một chút."
Hạ Vân Đình gật đầu: “Dì cứ yên tâm đi.”
Đây là nhiệm vụ được cấp trên giao cho anh, cho dù anh có ghét cô gái này cỡ nào thì cũng sẽ đưa cô an toàn về đến nhà họ Lăng.
Lâm Sương nhét túi hành lý vào trong ngực Dịch Nam, đẩy cô ngồi vào ghế sau của xe.
Nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến không rời của Lâm Sương, Dịch Nam mới phất phất tay với bà ấy.
Chiếc xe jeep khởi động, chạy về phía cuối con đường đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.