[Thập Niên 80] Nàng Dâu Dũng Mãnh
Chương 13: Bánh bao thỏ (2)
Thư Vu Thả
05/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm qua mấy đồng nghiệp vừa mới đến quán cơm nhỏ ở bên cạnh trường trung học đánh chén một bữa, một tháng cũng đi mấy lần như vậy, không phải người có tiền thì vẫn có thể đến nhà ăn hấp cơm nhà của mình.
Mặc dù không có tiền, nhưng bọn họ không đến nỗi vô cùng đáng thương giống như thầy Chu, bị bà xã trong nhà trông coi toàn bộ tiền.
Trước đó trường học có ý thu phí nước trà một năm của các giáo viên, không đắt, chỉ là chuyện hai hào mà thôi, thông báo rồi thu tiền cùng một ngày. Trên người thầy Chu không mang tiền, cho nên hỏi mượn đồng nghiệp hai hào rồi trả vào một ngày khác.
Trên người đàn ông này đến cả hai hào mà cũng không có, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Có một giáo viên làm đồng nghiệp với thầy Chu nhiều năm, làm việc chung trước cả khi thầy Chu kết hôn, trong ngày xảy ra sự kiện hai hào ấy, thừa dịp thầy Chu lên lớp thì nói với mấy người bọn họ, trước khi kết hôn thầy Chu cũng giống như bọn họ, còn có thể ăn một bữa cải thiện, vậy mà sau khi kết hôn thì bà xã trong nhà quản lí nghiêm, ngày tháng rôi qua cũng khổ, giáo viên bọn họ cơ bản đều có xe đạp, chỉ có thầy Chu đi bộ đi làm mỗi ngày.
Giày cũng vậy, một năm bốn mùa chỉ đổi qua đổi lại giữa giày giải phóng cùng với giày vải.
Đồng nghiệp cũng phân công rồi, có mấy lần ăn cải thiện thì mấy người đồng cảm với thầy Chu cũng kéo thầy Chu đi, mọi người mời anh ăn một bữa ngon, đừng có cả ngày chỉ ăn mỗi cơm gạo trộn cả đen cả vàng, ăn kèm củ cải ngâm, rau xanh.
Củ cải ngâm này trực tiếp lấy ra rồi cắn vào thì giòn giòn, nhưng khi bỏ vào trong tủ hấp thì hương vị đã giảm bớt đi nhiều, hơn nữa củ cải ngâm rất chưa, ăn nhiều thì trong miệng còn cảm thấy đắng chát.
Hộp cơm của thầy Chu nhiều khi đến cả củ cải ngâm cũng không có, mấy lần thảm nhất thì chỉ có hành cắt mịn, chỉ trải một lớp hành, lúc ấy các đồng nghiệp trực tiếp gắp mấy đũa thức ăn trong hộp mình cho Thầy Chu.
Bọn họ đều muốn nói với vợ của thầy Chu, đừng ngược đãi thầy Chu như vậy nữa, bây giờ đã đến niên đại gì rồi, không thể ngược đãi đàn ông.
Đã từng hỏi thầy Chu tiền lương mỗi tháng đi đâu? Thầy Chu đều nói giao cho vợ rồi, trong nhà cần tiêu tiền.
Chu Trình Ninh cũng có hơi quẫn bách đối với việc đồng nghiệp chiêu đãi, anh không có tiền mời khách, càng ngại đòi tiền vợ để mời đồng nghiệp ăn cơm, dù sao mấy cái như vậy người, mời ăn mà không tiêu ít tiền thì không yên tâm... Dứt khoát không mời nữa.
Bị kéo đi hai ba lần, về sau Chu Trình Ninh chết sống cũng không chịu đi.
Các đồng nghiệp đồng cảm với anh, cảm thấy bất công cho anh, nhưng anh cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt, hơn nữa anh đã từng ăn thịt thịt, mặc dù vợ không cho anh mang đến trường học, đa số cũng là bồi bổ cho mấy đứa bé, nhưng anh thật sự không hề thảm như lời bọn họ nói.
Hôm nay bốn người đồng nghiệp ngồi chung một chỗ, hộp cơm được hấp xong thì lấy ra, mọi người tìm vị trí ngồi xuống.
Hôm nay Chu Trình Ninh có hơi bành trướng, lần đầu tiên sau khi kết hôn đến nhà ăn lại ưỡn ngực thẳng lưng, mở hộp cơm ra cũng mang theo cảm giác nghi thức.
Đẩy hộp cơm vào vị trí ở giữa, Chu Trình Ninh: “Mọi người có muốn thử tay nghề của vợ tôi không?”
Ba đồng nghiệp còn lại nhìn thấy cơm trắng, từng cây nấm lớn cùng với từng miếng thịt gà sốt đỏ au, hơn nữa cơm này cũng thật là thơm.
Ba người có chút do dự, Chu Trình Ninh tiếp tục nói: “Mỗi người đều gắp chút thịt qua đi, tối hôm qua tôi đã ăn rồi, vợ tôi chất rất nhiều thịt cho tôi, đủ ăn đấy.”
Thịt nhìn qua trông rất ngon, nhưng không biết lúc nào thầy Chu mới có thể ăn lại, mặt khác không chừng số thịt này còn phải chia thành mấy bữa để ăn. Các đồng nghiệp nghe anh nói như vậy thì gắp lấy cây nấm. Thầy Vương nói: “Tôi thích ăn nấm.’
Thầy Tôn: “Tôi cũng thích.”
Thầy Lưu: “Nấm rất thơm.”
Cây nấm sau khi cho vào miệng thì thật sự rất thơm!
Chu Trình Ninh dứt khoát tự mình chọn mấy miếng thịt tương đối lớn, gắp cho ba giáo viên mỗi người một miếng, gắp xong mới kéo hộp cơm về trước mặt mình.
Cho dù không có thịt, chỉ cần bỏ vào trong hộp cơm một chút nước canh nồng đậm là Chu Trình Ninh cũng có thể say sưa ăn xong, thực sự quá mỹ vị.
Tay nghề còn tốt hơn so với quán cơm nhỏ ở bên cạnh trường học.
Hôm qua mấy đồng nghiệp vừa mới đến quán cơm nhỏ ở bên cạnh trường trung học đánh chén một bữa, một tháng cũng đi mấy lần như vậy, không phải người có tiền thì vẫn có thể đến nhà ăn hấp cơm nhà của mình.
Mặc dù không có tiền, nhưng bọn họ không đến nỗi vô cùng đáng thương giống như thầy Chu, bị bà xã trong nhà trông coi toàn bộ tiền.
Trước đó trường học có ý thu phí nước trà một năm của các giáo viên, không đắt, chỉ là chuyện hai hào mà thôi, thông báo rồi thu tiền cùng một ngày. Trên người thầy Chu không mang tiền, cho nên hỏi mượn đồng nghiệp hai hào rồi trả vào một ngày khác.
Trên người đàn ông này đến cả hai hào mà cũng không có, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Có một giáo viên làm đồng nghiệp với thầy Chu nhiều năm, làm việc chung trước cả khi thầy Chu kết hôn, trong ngày xảy ra sự kiện hai hào ấy, thừa dịp thầy Chu lên lớp thì nói với mấy người bọn họ, trước khi kết hôn thầy Chu cũng giống như bọn họ, còn có thể ăn một bữa cải thiện, vậy mà sau khi kết hôn thì bà xã trong nhà quản lí nghiêm, ngày tháng rôi qua cũng khổ, giáo viên bọn họ cơ bản đều có xe đạp, chỉ có thầy Chu đi bộ đi làm mỗi ngày.
Giày cũng vậy, một năm bốn mùa chỉ đổi qua đổi lại giữa giày giải phóng cùng với giày vải.
Đồng nghiệp cũng phân công rồi, có mấy lần ăn cải thiện thì mấy người đồng cảm với thầy Chu cũng kéo thầy Chu đi, mọi người mời anh ăn một bữa ngon, đừng có cả ngày chỉ ăn mỗi cơm gạo trộn cả đen cả vàng, ăn kèm củ cải ngâm, rau xanh.
Củ cải ngâm này trực tiếp lấy ra rồi cắn vào thì giòn giòn, nhưng khi bỏ vào trong tủ hấp thì hương vị đã giảm bớt đi nhiều, hơn nữa củ cải ngâm rất chưa, ăn nhiều thì trong miệng còn cảm thấy đắng chát.
Hộp cơm của thầy Chu nhiều khi đến cả củ cải ngâm cũng không có, mấy lần thảm nhất thì chỉ có hành cắt mịn, chỉ trải một lớp hành, lúc ấy các đồng nghiệp trực tiếp gắp mấy đũa thức ăn trong hộp mình cho Thầy Chu.
Bọn họ đều muốn nói với vợ của thầy Chu, đừng ngược đãi thầy Chu như vậy nữa, bây giờ đã đến niên đại gì rồi, không thể ngược đãi đàn ông.
Đã từng hỏi thầy Chu tiền lương mỗi tháng đi đâu? Thầy Chu đều nói giao cho vợ rồi, trong nhà cần tiêu tiền.
Chu Trình Ninh cũng có hơi quẫn bách đối với việc đồng nghiệp chiêu đãi, anh không có tiền mời khách, càng ngại đòi tiền vợ để mời đồng nghiệp ăn cơm, dù sao mấy cái như vậy người, mời ăn mà không tiêu ít tiền thì không yên tâm... Dứt khoát không mời nữa.
Bị kéo đi hai ba lần, về sau Chu Trình Ninh chết sống cũng không chịu đi.
Các đồng nghiệp đồng cảm với anh, cảm thấy bất công cho anh, nhưng anh cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt, hơn nữa anh đã từng ăn thịt thịt, mặc dù vợ không cho anh mang đến trường học, đa số cũng là bồi bổ cho mấy đứa bé, nhưng anh thật sự không hề thảm như lời bọn họ nói.
Hôm nay bốn người đồng nghiệp ngồi chung một chỗ, hộp cơm được hấp xong thì lấy ra, mọi người tìm vị trí ngồi xuống.
Hôm nay Chu Trình Ninh có hơi bành trướng, lần đầu tiên sau khi kết hôn đến nhà ăn lại ưỡn ngực thẳng lưng, mở hộp cơm ra cũng mang theo cảm giác nghi thức.
Đẩy hộp cơm vào vị trí ở giữa, Chu Trình Ninh: “Mọi người có muốn thử tay nghề của vợ tôi không?”
Ba đồng nghiệp còn lại nhìn thấy cơm trắng, từng cây nấm lớn cùng với từng miếng thịt gà sốt đỏ au, hơn nữa cơm này cũng thật là thơm.
Ba người có chút do dự, Chu Trình Ninh tiếp tục nói: “Mỗi người đều gắp chút thịt qua đi, tối hôm qua tôi đã ăn rồi, vợ tôi chất rất nhiều thịt cho tôi, đủ ăn đấy.”
Thịt nhìn qua trông rất ngon, nhưng không biết lúc nào thầy Chu mới có thể ăn lại, mặt khác không chừng số thịt này còn phải chia thành mấy bữa để ăn. Các đồng nghiệp nghe anh nói như vậy thì gắp lấy cây nấm. Thầy Vương nói: “Tôi thích ăn nấm.’
Thầy Tôn: “Tôi cũng thích.”
Thầy Lưu: “Nấm rất thơm.”
Cây nấm sau khi cho vào miệng thì thật sự rất thơm!
Chu Trình Ninh dứt khoát tự mình chọn mấy miếng thịt tương đối lớn, gắp cho ba giáo viên mỗi người một miếng, gắp xong mới kéo hộp cơm về trước mặt mình.
Cho dù không có thịt, chỉ cần bỏ vào trong hộp cơm một chút nước canh nồng đậm là Chu Trình Ninh cũng có thể say sưa ăn xong, thực sự quá mỹ vị.
Tay nghề còn tốt hơn so với quán cơm nhỏ ở bên cạnh trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.