[Thập Niên 80] Nàng Dâu Dũng Mãnh
Chương 7: Ò ó o (3)
Thư Vu Thả
02/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi tối đi ngủ, Từ Hương Quyên sắp xếp vị trí, "Anh đắp một cái chăn, Qua Qua ngủ ở đầu kia."
Giường nhà bọn họ rất lớn, chồng cô người cao chân dài, vẫn nên để đắp riêng một cái chăn thì tốt hơn. Về phần Qua Qua, để bé ngủ ở một đầu khác, Ngưu Ngưu nằm ở giữa cô và chồng.
Qua Qua còn nhỏ, Ngưu Ngưu càng nhỏ hơn, để hai đứa trẻ nằm ở giữa cũng không có xung đột gì.
Dù cả nhà chỉ có mình mình ngủ đổi đầu, Qua Qua cũng không ầm ĩ gì, bé ôm gối nhỏ của mình vén chăn lên chui vào.
Để cho tiện Từ Hương Quyên chăm sóc cho con, Chu Trình Ninh luôn ngủ ở bên trong cùng. Trước kia cả gia đình bốn người chỉ có một cái chăn, Từ Hương Quyên nghĩ hai con còn nhỏ để các con nằm ở giữa cha mẹ cũng không chiếm vị trí, nhưng cô không biết chồng mình luôn bị lạnh, về sau chồng bị lên cơn sốt, cô dẫn chồng lên trấn trên khám Trung y.
Thầy thuốc trung y bốc cho cô mấy thang thuốc, dặn cô ngày nào cũng sắc cho chồng uống, từ đó gốc bệnh hoàn toàn rơi xuống. Kỳ thực thuốc của thầy thuốc trung y kia không trị được cơn sốt cao, nhưng lúc đó cô rất tin, người trong thôn và ở trên trấn đều rất tin.
Lúc đó chồng cô sốt đến đỏ bừng mặt, cô cũng đau lòng muốn chết đi được. Chồng cô uống thuốc bắc mấy ngày, đắp chăn để nhiệt không thoát ra ngoài, tuy có hạ sốt, nhưng thật ra nền tàng sức khỏe đã bị ảnh hưởng, mấy năm sau ho khan còn ho ra cả máu.
Còn nhớ đời trước cô và Qua Qua trưởng thành từng cãi nhau một lần, cả hai mẹ con đều nóng tính cũng đều bướng bỉnh cường thế. Qua Qua nói không lựa lời: "Mẹ! Cha luôn nghe lời mẹ đã không còn nữa rồi, mẹ nổi nóng cho ai xem? Con đã tự kiếm được tiền rồi, không cần chuyện gì cũng phải nghe lời mẹ nữa, mấy năm nữa em trai lấy vợ về, cưới vợ quên mẹ, mẹ quản đông quản tây thì cũng có ai quan tâm đến mẹ chứ?"
Ngoài lúc chồng ra đi, Từ Hương Quyên khóc mấy ngày, về sau làm quả phụ nuôi hai đứa con, cô chưa từng khóc thêm lần nào nữa. Nhưng lúc cãi nhau với con gái, nghe những lời trong lòng của con gái, ban ngày cô còn cố cứng rắn chống đỡ, đến buổi tối cô lại không nhịn được khóc thầm.
Cô vất vả hơn nửa đời người, nhưng lời của con gái cũng có phần đúng, ngoài a Ninh nhà cô ra, ai còn sẵn lòng để cô quản, ai còn sẵn lòng quan tâm đến cô chứ?
Dù sao mẹ con cũng không thể giận nhau được qua đêm, ngày hôm sau Qua Qua tìm đến cô nói xin lỗi, hai mẹ con lại tốt đẹp như xưa.
Chỉ là, buổi tối hôm đó Từ Hương Quyên đã suy nghĩ rất nhiều, tính tình cũng thu liễm hơn không ít, con cái lớn rồi, cánh cũng đã cứng rắn, cô không cần quan tâm đến nữa, đỡ để cho mình phải ấm ức.
Trước khi cha của bọn trẻ ra đi, cô đặt trọng tâm vào trên người các con, sau khi cha bọn trẻ ra đi, cô hoàn toàn đặt trọng tâm vào trên người các con. Theo đó, các con lớn rồi không cần mẹ nữa, cũng không nhờ vả được, cô nuôi hai đứa cung cho hai đứa ăn học, cuối cùng lại thành cô không phải.
Chu Trình Ninh không ngờ mình có chăn đắp riêng, hôm nay vợ vừa hầm gà, lại vừa cho anh một cái chăn riêng, chuyện gì thế này?
Ngọn đèn dầu trong phòng vẫn sáng, Ngưu Ngưu bú no rồi đi ngủ, thường thì cứ ngủ hai ba tiếng lại thức dậy một lần. Từ Hương Quyên thấy Qua Qua đã chui vào trong chăn của mình chuẩn bị đi ngủ, cô vén chăn của Chu Trình Ninh lên, vỗ vào người đàn ông vẫn còn đang ngây người chưa chui vào chăn.
Bây giờ Chu Trình Ninh đã ở trong trạng thái hoàn toàn không biết phải làm sao, không biết phải để tay chân mình vào đâu, cứng ngắc như người gỗ, nghe thấy Từ Hương Quyên nói chui vào chăn, anh cũng chui vào chăn theo.
Vợ chồng bọn họ không gần gũi được khoảng mười tháng rồi, vợ anh có ý đó sao?
Từ Hương Quyên chỉ muốn nói chuyện, chứ không muốn làm gì khác, "Em sẽ mua cho anh một chiếc xe đạp, sau này anh có thể đạp xe đạp đi làm."
"Không. . . Không cần, đường không xa." Còn muốn mua xe đạp cho anh nữa!
Xe đạp đắt lắm!
"Sao lại không cần? Anh phải đi bộ hơn nửa giờ, trong khi đạp xe đạp chỉ cần mười mấy hai mươi phút là đến. Mua xe đạp về, anh cũng có thể chở cả gia đình chúng ta đi chơi."
Chồng cô bắt đầu bệnh vào hai năm sau, nên cô phải đề phòng ngay từ bây giờ, giữ ấm cho chồng, cũng rèn luyện sức khỏe cho chồng.
Về phần những chuyện khác, ví dụ như giao thông đi lại, nếu bảo cô ngày nào cũng đi bộ một hai tiếng, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi. Ở trong giới hạn khả năng của mình, cô vẫn muốn cho người đàn ông của mình những điều kiện tốt hơn.
Buổi tối đi ngủ, Từ Hương Quyên sắp xếp vị trí, "Anh đắp một cái chăn, Qua Qua ngủ ở đầu kia."
Giường nhà bọn họ rất lớn, chồng cô người cao chân dài, vẫn nên để đắp riêng một cái chăn thì tốt hơn. Về phần Qua Qua, để bé ngủ ở một đầu khác, Ngưu Ngưu nằm ở giữa cô và chồng.
Qua Qua còn nhỏ, Ngưu Ngưu càng nhỏ hơn, để hai đứa trẻ nằm ở giữa cũng không có xung đột gì.
Dù cả nhà chỉ có mình mình ngủ đổi đầu, Qua Qua cũng không ầm ĩ gì, bé ôm gối nhỏ của mình vén chăn lên chui vào.
Để cho tiện Từ Hương Quyên chăm sóc cho con, Chu Trình Ninh luôn ngủ ở bên trong cùng. Trước kia cả gia đình bốn người chỉ có một cái chăn, Từ Hương Quyên nghĩ hai con còn nhỏ để các con nằm ở giữa cha mẹ cũng không chiếm vị trí, nhưng cô không biết chồng mình luôn bị lạnh, về sau chồng bị lên cơn sốt, cô dẫn chồng lên trấn trên khám Trung y.
Thầy thuốc trung y bốc cho cô mấy thang thuốc, dặn cô ngày nào cũng sắc cho chồng uống, từ đó gốc bệnh hoàn toàn rơi xuống. Kỳ thực thuốc của thầy thuốc trung y kia không trị được cơn sốt cao, nhưng lúc đó cô rất tin, người trong thôn và ở trên trấn đều rất tin.
Lúc đó chồng cô sốt đến đỏ bừng mặt, cô cũng đau lòng muốn chết đi được. Chồng cô uống thuốc bắc mấy ngày, đắp chăn để nhiệt không thoát ra ngoài, tuy có hạ sốt, nhưng thật ra nền tàng sức khỏe đã bị ảnh hưởng, mấy năm sau ho khan còn ho ra cả máu.
Còn nhớ đời trước cô và Qua Qua trưởng thành từng cãi nhau một lần, cả hai mẹ con đều nóng tính cũng đều bướng bỉnh cường thế. Qua Qua nói không lựa lời: "Mẹ! Cha luôn nghe lời mẹ đã không còn nữa rồi, mẹ nổi nóng cho ai xem? Con đã tự kiếm được tiền rồi, không cần chuyện gì cũng phải nghe lời mẹ nữa, mấy năm nữa em trai lấy vợ về, cưới vợ quên mẹ, mẹ quản đông quản tây thì cũng có ai quan tâm đến mẹ chứ?"
Ngoài lúc chồng ra đi, Từ Hương Quyên khóc mấy ngày, về sau làm quả phụ nuôi hai đứa con, cô chưa từng khóc thêm lần nào nữa. Nhưng lúc cãi nhau với con gái, nghe những lời trong lòng của con gái, ban ngày cô còn cố cứng rắn chống đỡ, đến buổi tối cô lại không nhịn được khóc thầm.
Cô vất vả hơn nửa đời người, nhưng lời của con gái cũng có phần đúng, ngoài a Ninh nhà cô ra, ai còn sẵn lòng để cô quản, ai còn sẵn lòng quan tâm đến cô chứ?
Dù sao mẹ con cũng không thể giận nhau được qua đêm, ngày hôm sau Qua Qua tìm đến cô nói xin lỗi, hai mẹ con lại tốt đẹp như xưa.
Chỉ là, buổi tối hôm đó Từ Hương Quyên đã suy nghĩ rất nhiều, tính tình cũng thu liễm hơn không ít, con cái lớn rồi, cánh cũng đã cứng rắn, cô không cần quan tâm đến nữa, đỡ để cho mình phải ấm ức.
Trước khi cha của bọn trẻ ra đi, cô đặt trọng tâm vào trên người các con, sau khi cha bọn trẻ ra đi, cô hoàn toàn đặt trọng tâm vào trên người các con. Theo đó, các con lớn rồi không cần mẹ nữa, cũng không nhờ vả được, cô nuôi hai đứa cung cho hai đứa ăn học, cuối cùng lại thành cô không phải.
Chu Trình Ninh không ngờ mình có chăn đắp riêng, hôm nay vợ vừa hầm gà, lại vừa cho anh một cái chăn riêng, chuyện gì thế này?
Ngọn đèn dầu trong phòng vẫn sáng, Ngưu Ngưu bú no rồi đi ngủ, thường thì cứ ngủ hai ba tiếng lại thức dậy một lần. Từ Hương Quyên thấy Qua Qua đã chui vào trong chăn của mình chuẩn bị đi ngủ, cô vén chăn của Chu Trình Ninh lên, vỗ vào người đàn ông vẫn còn đang ngây người chưa chui vào chăn.
Bây giờ Chu Trình Ninh đã ở trong trạng thái hoàn toàn không biết phải làm sao, không biết phải để tay chân mình vào đâu, cứng ngắc như người gỗ, nghe thấy Từ Hương Quyên nói chui vào chăn, anh cũng chui vào chăn theo.
Vợ chồng bọn họ không gần gũi được khoảng mười tháng rồi, vợ anh có ý đó sao?
Từ Hương Quyên chỉ muốn nói chuyện, chứ không muốn làm gì khác, "Em sẽ mua cho anh một chiếc xe đạp, sau này anh có thể đạp xe đạp đi làm."
"Không. . . Không cần, đường không xa." Còn muốn mua xe đạp cho anh nữa!
Xe đạp đắt lắm!
"Sao lại không cần? Anh phải đi bộ hơn nửa giờ, trong khi đạp xe đạp chỉ cần mười mấy hai mươi phút là đến. Mua xe đạp về, anh cũng có thể chở cả gia đình chúng ta đi chơi."
Chồng cô bắt đầu bệnh vào hai năm sau, nên cô phải đề phòng ngay từ bây giờ, giữ ấm cho chồng, cũng rèn luyện sức khỏe cho chồng.
Về phần những chuyện khác, ví dụ như giao thông đi lại, nếu bảo cô ngày nào cũng đi bộ một hai tiếng, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi. Ở trong giới hạn khả năng của mình, cô vẫn muốn cho người đàn ông của mình những điều kiện tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.