[Thập Niên 80] Nàng Dâu Dũng Mãnh
Chương 30: Về nhà (1)
Thư Vu Thả
06/12/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cửa hàng bách hóa ở trong mắt Từ Hương Quyên đã thấy siêu thị lớn, trung tâm thương mại thì vẫn không đủ để xem, chỉ là trong nhà thiếu ít này ít kia, cô cũng nên xem xét tính toán kĩ càng.
Chu Trình Ninh lần đầu tiên tới cửa hàng bách hóa, ngoài mặt khá là trấn định, trong lòng lại có chút căng thẳng.
Từ Hương Quyên không vội vàng hỏi giá tiền xe đạp, trước tiên dạo một vòng khắp nơi.
“Quyên, anh muốn đến chỗ văn phòng phẩm bên kia xem xem.” Chu Trình Ninh thấy vợ dừng lại xem tất, chỉ chỉ vào khu văn phòng phẩm.
Từ Hương Quyên gật gật đầu, mò lấy chiếc khăn tay gói tiền trong túi quần ra: “Anh cầm lấy năm xu này, xem bút chì sổ tay cũng có thể mua.”
Chu Trình Ninh cảm thấy bản thân mang hai đồng đã đủ rồi: “Không cần không cần, anh có tiền, em cho anh không dùng đến, anh có hai đồng đây rồi.”
Từ Hương Quyên nghe thấy anh mang theo hai đồng trên người, thu khăn tay lại: “Được đi, anh đi dạo chơi đi, em ở nơi này chờ anh.”
Cầm khăn tay gói tiền cũng rất kỳ quái, lần sau tới mua cái túi tiền.
“Được.”
Từ Hương Quyên không quản Chu Trình Ninh nữa, tiếp tục xem tất.
Màu sắc của tất ni lông phần nhiều là màu đỏ và màu xanh da trời, một bó mười đôi, một đồng một bó, Từ Hương Quyên coi nửa ngày rồi mua hai bó, một bó tất nam một bó tất nữ.
Cô và Chu Trình Ninh đều không bị mồ hôi chân, tất mua nhiều mấy đôi cũng không việc gì, nếu bị mồ hôi chân thì tất ni lông không nên mặc, mùi lắm.
Thấy A Ninh nhà cô chỉ có mấy đôi tất mong mỏng, mà đều bị thủng cả, hôm nay dứt khoát mua mới. Tất mua xong rồi, tiếp theo là mua quần lót. Khu quần lót ở bên cạnh khu tất, của nam của nữ đều có, Từ Hương Quyên mua cho bản thân ba cái, mua cho Chu Trình Ninh ba cái.
Cô sinh con xong, giặt quần áo chính là do Chu Trình Ninh làm, tuy rằng đến nay không đụng đến quần áo, nhưng cũng đã thấy quần lót của chồng cô treo ở bên trong sân.
Lúc này mới nói, mới ba năm, cũ ba năm, vá kẽ nãy vá lỗ nọ lại thêm ba năm, quần lót của chồng cô đã có bao nhiêu miếng vá rồi? Cô thấy mà thực sự mất mặt, dứt khoát mua mới.
Bây giờ không giống sau này, giá tiền thống nhất, lúc này đồ vật của nam có đắt hơn một chút so với đồ của nữ, tốn nhiều vải hơn, quần lót nam là sáu xu một cái, quần lót nữ là năm xu một cái, mua tất hết hai đồng, quần lót tiêu hết ba đồng ba xu.
Chu Trình Ninh trở về rất nhanh, Từ Hương Quyên vừa mới thanh toán xong tiền của quần lót, thấy trên tay anh không xách cái gì, cũng không hỏi nhiều.
Sau đó cô lại mua ba hộp xà phòng, mua cho Qua Qua hai cái hoa kẹp tóc, năm hào một cái, rồi mua cho Ngưu Ngưu một cái bình sữa.
Mua bình sữa cũng cắt thịt của Từ Hương Quyên, thế mà hết sáu đồng một cái bình sữa, bình sữa này cũng có thời hạn sử dụng, không thể dùng được bao lâu, nhưng cũng thật sự hữu dụng.
Một cái bình sữa đã tiêu tốn hết phân nửa cố tiền.
Mua những thứ này xong đều để cho Chu Trình Ninh xách, Từ Hương Quyên đi xem xe đạp.
Hỏi rồi, loại tiện nghi nhất là một trăm năm mươi đồng, cần có phiếu.
“Quyên, nhà chúng ta có tiền mua xe ba gác không? Anh muốn mua xe ba gác, như thế thì em và Qua Qua ngồi sẽ khá thoải mái, để đồ cũng rộng rãi.” Chu Trình Ninh nhìn trúng một chiếc xe ba gác nhỏ, cúi người đè thấp giọng nói bên tai Từ Hương Quyên.
Chiếc xe ba gác này để đó cũng không có ai mua, vẫn cứ bày ở nơi này.
Từ Hương Quyên có hơi xấu hổ toát mồ hôi, chân đạp xe ba gác so với xe đạp còn tốn sức hơn, với cả bây giờ có ai lại cưỡi xe ba gác đi làm, cũng không phải dùng để đưa hàng hoặc là buôn bán, ánh mắt chồng nhà cô thế mà lại đặc biệt như vậy...
Chẳng qua nói xong cũng thế, để lên thùng xe ba gác một cái ghế đẩu, hoặc là trực tiếp ngồi vào trong thùng xe luôn thì vẫn thoải mái hơn ngồi xe đạp đôi chút.
Từ Hương Quyên lại hỏi giá tiền xe ba gác, dùng được phiếu xe đạp, hai trăm sáu mươi đồng.
Giá tiền hai trăm sáu mươi thì Từ Hương Quyên có thể chấp nhận, chỉ không thể không nhắc nhở Chu Trình Ninh, lần sau bọn họ lại tới nội thành, cũng là lúc phiếu xe đạp vừa tới, nếu như xe bá gác nhỏ bị bán mất thì sẽ mua xe đạp.
Chu Trình Ninh gật đầu nói đã biết.
Buổi trưa mua xong đồ, Từ Hương Quyên dẫn Chu Trình Ninh đến một tiệm cơm tư nhân nhỏ ở nơi không xa cửa hàng bách hóa gọi một tô mì trứng gà và một tô vằn thắn.
Mì trứng gà là của Chu Trình Ninh, vằn thắn là của cô.
Mì và vằn thắn đều đã lên, Từ Hương Quyên mới mở bọc lương khô ra, cô tự mình lấy màn thầu đường đi, về phần Chu Trình Ninh thì lấy bánh bao chay ăn, gắp trứng phía trên cho Từ Hương Quyên.
Từ Hương Quyên cũng không từ chối, ăn trứng xong lại ăn vằn thắn, thỉnh thoảng đút cho Chu Trình Ninh mấy miếng vằn thắn.
Cửa hàng bách hóa ở trong mắt Từ Hương Quyên đã thấy siêu thị lớn, trung tâm thương mại thì vẫn không đủ để xem, chỉ là trong nhà thiếu ít này ít kia, cô cũng nên xem xét tính toán kĩ càng.
Chu Trình Ninh lần đầu tiên tới cửa hàng bách hóa, ngoài mặt khá là trấn định, trong lòng lại có chút căng thẳng.
Từ Hương Quyên không vội vàng hỏi giá tiền xe đạp, trước tiên dạo một vòng khắp nơi.
“Quyên, anh muốn đến chỗ văn phòng phẩm bên kia xem xem.” Chu Trình Ninh thấy vợ dừng lại xem tất, chỉ chỉ vào khu văn phòng phẩm.
Từ Hương Quyên gật gật đầu, mò lấy chiếc khăn tay gói tiền trong túi quần ra: “Anh cầm lấy năm xu này, xem bút chì sổ tay cũng có thể mua.”
Chu Trình Ninh cảm thấy bản thân mang hai đồng đã đủ rồi: “Không cần không cần, anh có tiền, em cho anh không dùng đến, anh có hai đồng đây rồi.”
Từ Hương Quyên nghe thấy anh mang theo hai đồng trên người, thu khăn tay lại: “Được đi, anh đi dạo chơi đi, em ở nơi này chờ anh.”
Cầm khăn tay gói tiền cũng rất kỳ quái, lần sau tới mua cái túi tiền.
“Được.”
Từ Hương Quyên không quản Chu Trình Ninh nữa, tiếp tục xem tất.
Màu sắc của tất ni lông phần nhiều là màu đỏ và màu xanh da trời, một bó mười đôi, một đồng một bó, Từ Hương Quyên coi nửa ngày rồi mua hai bó, một bó tất nam một bó tất nữ.
Cô và Chu Trình Ninh đều không bị mồ hôi chân, tất mua nhiều mấy đôi cũng không việc gì, nếu bị mồ hôi chân thì tất ni lông không nên mặc, mùi lắm.
Thấy A Ninh nhà cô chỉ có mấy đôi tất mong mỏng, mà đều bị thủng cả, hôm nay dứt khoát mua mới. Tất mua xong rồi, tiếp theo là mua quần lót. Khu quần lót ở bên cạnh khu tất, của nam của nữ đều có, Từ Hương Quyên mua cho bản thân ba cái, mua cho Chu Trình Ninh ba cái.
Cô sinh con xong, giặt quần áo chính là do Chu Trình Ninh làm, tuy rằng đến nay không đụng đến quần áo, nhưng cũng đã thấy quần lót của chồng cô treo ở bên trong sân.
Lúc này mới nói, mới ba năm, cũ ba năm, vá kẽ nãy vá lỗ nọ lại thêm ba năm, quần lót của chồng cô đã có bao nhiêu miếng vá rồi? Cô thấy mà thực sự mất mặt, dứt khoát mua mới.
Bây giờ không giống sau này, giá tiền thống nhất, lúc này đồ vật của nam có đắt hơn một chút so với đồ của nữ, tốn nhiều vải hơn, quần lót nam là sáu xu một cái, quần lót nữ là năm xu một cái, mua tất hết hai đồng, quần lót tiêu hết ba đồng ba xu.
Chu Trình Ninh trở về rất nhanh, Từ Hương Quyên vừa mới thanh toán xong tiền của quần lót, thấy trên tay anh không xách cái gì, cũng không hỏi nhiều.
Sau đó cô lại mua ba hộp xà phòng, mua cho Qua Qua hai cái hoa kẹp tóc, năm hào một cái, rồi mua cho Ngưu Ngưu một cái bình sữa.
Mua bình sữa cũng cắt thịt của Từ Hương Quyên, thế mà hết sáu đồng một cái bình sữa, bình sữa này cũng có thời hạn sử dụng, không thể dùng được bao lâu, nhưng cũng thật sự hữu dụng.
Một cái bình sữa đã tiêu tốn hết phân nửa cố tiền.
Mua những thứ này xong đều để cho Chu Trình Ninh xách, Từ Hương Quyên đi xem xe đạp.
Hỏi rồi, loại tiện nghi nhất là một trăm năm mươi đồng, cần có phiếu.
“Quyên, nhà chúng ta có tiền mua xe ba gác không? Anh muốn mua xe ba gác, như thế thì em và Qua Qua ngồi sẽ khá thoải mái, để đồ cũng rộng rãi.” Chu Trình Ninh nhìn trúng một chiếc xe ba gác nhỏ, cúi người đè thấp giọng nói bên tai Từ Hương Quyên.
Chiếc xe ba gác này để đó cũng không có ai mua, vẫn cứ bày ở nơi này.
Từ Hương Quyên có hơi xấu hổ toát mồ hôi, chân đạp xe ba gác so với xe đạp còn tốn sức hơn, với cả bây giờ có ai lại cưỡi xe ba gác đi làm, cũng không phải dùng để đưa hàng hoặc là buôn bán, ánh mắt chồng nhà cô thế mà lại đặc biệt như vậy...
Chẳng qua nói xong cũng thế, để lên thùng xe ba gác một cái ghế đẩu, hoặc là trực tiếp ngồi vào trong thùng xe luôn thì vẫn thoải mái hơn ngồi xe đạp đôi chút.
Từ Hương Quyên lại hỏi giá tiền xe ba gác, dùng được phiếu xe đạp, hai trăm sáu mươi đồng.
Giá tiền hai trăm sáu mươi thì Từ Hương Quyên có thể chấp nhận, chỉ không thể không nhắc nhở Chu Trình Ninh, lần sau bọn họ lại tới nội thành, cũng là lúc phiếu xe đạp vừa tới, nếu như xe bá gác nhỏ bị bán mất thì sẽ mua xe đạp.
Chu Trình Ninh gật đầu nói đã biết.
Buổi trưa mua xong đồ, Từ Hương Quyên dẫn Chu Trình Ninh đến một tiệm cơm tư nhân nhỏ ở nơi không xa cửa hàng bách hóa gọi một tô mì trứng gà và một tô vằn thắn.
Mì trứng gà là của Chu Trình Ninh, vằn thắn là của cô.
Mì và vằn thắn đều đã lên, Từ Hương Quyên mới mở bọc lương khô ra, cô tự mình lấy màn thầu đường đi, về phần Chu Trình Ninh thì lấy bánh bao chay ăn, gắp trứng phía trên cho Từ Hương Quyên.
Từ Hương Quyên cũng không từ chối, ăn trứng xong lại ăn vằn thắn, thỉnh thoảng đút cho Chu Trình Ninh mấy miếng vằn thắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.