[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
Chương 32: Tặng Kẹo (2)
Tố Nhiễm Phương Hoa
04/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Xuân Hương nghe được giọng nói dịu dàng mềm mại này bèn ngẩng đầu lên. Thấy là con gái Cố Uyển nhà ông Cố, cô ấy bèn cười bảo: "Là Tiểu Uyển đấy à? Em đang muốn mua cái gì đấy?"
Không thể không nói nếu so với ở quê và trên huyện thì thái độ của người bán hàng trong thôn thật sự tốt hơn nhiều. Cố Uyển chỉ chỉ vào cái chậu rửa mặt tráng men đắc tiền đặt trên kệ dựa vào quầy hàng rồi nói: "Phiền chị dâu lấy cho em hai cái chậu rửa mặt."
Vương Xuân Hương nói trong lòng: ‘Đúng là bé gái được học cấp hai thì không giống với người khác, nói chuyện vừa lịch sự vừa dễ nghe, đến giọng điệu cũng nhẹ nhàng dịu dàng’.
Cô ấy buông cái áo len ở trong tay xuống, đứng dậy cầm hai cái chậu rửa mặt đặt ở trong tủ kính tường ra cho Cố Uyển xem, lại hỏi: "Mua một đôi, có người thân kết hôn à?"
Phần lớn loại chậu bằng sắt tây được bán hiện tại đều là loại sơn lót tráng men trắng và có chữ song hỷ cùng hoa đỏ.
Một tệ bốn xu năm một cái, thật sự không hề rẻ.
Phần lớn nông dân đều dùng chậu gỗ, thường ai mua loại chậu rửa mặt tráng men này thì phần lớn đều là để tặng cho người thân kết hôn để làm quà cưới.
Cố Uyển cười cười, chỉ nói là để nhà mình dùng. Cô quan sát một chút, thấy hai cái chậu rửa mặt không bị va đập hay tróc sơn thì móc ba tệ trong túi ra đưa cho Vương Xuân Hương. Vương Xuân Hương nhận tiền xong bèn lấy từ trong ngăn kéo ra một đồng một xu đưa cho Cố Uyển.
Về đến nhà rồi, cô bận bịu quét rác, giặt quần áo một lát rồi Ngưu Ngưu mới thức dậy. Cố Uyển cho cậu bé ăn món cháo hoa đã được hâm nóng lại trong nồi rồi mới bế cậu đi tới sân phơi thóc.
Cố Siêu đã đến sân phơi. Xe cút kít dừng ở một bên, anh ta lấy một cây chổi to quét đi quét lại cái chiếu được đan bằng tre đang được phơi trên mặt đất mấy lần. Sau khi thấy nó đủ sạch sẽ rồi, người này mới lấy thóc ra phơi trên mặt ngược lại của chiếu.
Thấy Cố Uyển tới, Cố Siêu bỏ cái sọt không lên xe cút kít, trêu chọc con trai bảo bối của mình xong mới đẩy xe đi.
Chỗ này có trải mấy cái chiếu phơi đồ của gia đình, Ngưu Ngưu lảo đà lảo đảo chạy khắp nơi, cũng không cần Cố Uyển coi sóc.
Cô cầm một cái bồ cào lớn đẩy số thóc được dồn thành đống ra, lại cào thêm mấy lần nữa, mãi đến khi nào thóc đã được trải đều hết trên chiếu phơi mới thôi.
Tiếp đó cô chỉ cần ngồi ở cái sân phơi này để quan sát lương thực, tránh để cho gà, vịt hay chim sẻ ăn lén là được. Với thời tiết này thì có rất nhiều chim sẻ. Cô chỉ mới đứng thêm được mấy phút thì đã có năm, sáu con chim sẻ đậu xuống sân nhà mình. Cô phát ra tiếng xua đuổi rồi chạy theo, chim sẻ gan to bị đuổi thì vỗ cánh bay cách ra hơn mười, hai mươi xen - ti rồi lại đậu xuống ăn thóc tiếp.
Ngưu Ngưu thấy đàn chim sẻ thì hưng phấn, bèn xiêu xiêu vẹo vẹo mà xông về phía cái chiếu phơi. Chim sẻ bị cậu bé dọa cho hoảng sợ, bay tứ tán cả lên. Có mấy con bèn đậu xuống chỗ cách Cố Uyển hơn hai mét.
Lúc đó Cố Uyển cũng không mình nghĩ như thế nào mà lại cầm cây chổi ở bên chân lên ném tới. Vốn là cô chỉ muốn đuổi chim sẻ đi thôi, vậy mà không ngờ ba, bốn con chim sẻ cứ thế mà bị cô ném chổi lớn qua đập cho ngã lăn ra ở trên chiếu.
Cố Uyển hơi hoang mang, nhìn tay của mình một chút rồi lại nhìn cây chổi lớn đang nằm ở cách đó không xa. Ngưu Ngưu hơn hai tuổi đã hưng phấn vọt tới chỗ cây chổi, kéo nó ra để lộ chim sẻ đang nằm ngã trên chiếu.
Mấy đứa bé không hề ghét chim chóc. Ngày thường mà mấy đứa bé lớn nhặt được chim non vẫn chưa biết bay ở trong tổ thì luôn thấy giỏi giang mà cầm đi khoe khoang khắp nơi.
Tay bé nhỏ của Ngưu Ngưu cầm lấy một con chim sẻ rồi nâng cái đầu lên quan sát, dọa cho Cố Uyển sợ đến mức vội vã đi qua cầm lấy con chim sẻ nằm trong tay cậu. Cô sợ là con chim sẽ chỉ bị ngất trong chốc lát thôi, bị cậu bé bóp đau sẽ tỉnh lại rồi quay đầu quào trầy tay cậu.
Món đồ chơi mới bị cướp mất, tất nhiên Ngưu Ngưu không chịu, nhón chân lên muốn lấy lại. Cố Uyển giơ tay lên tránh thoát, cũng xách ba con chim sẻ khác trên mặt đất lên, dỗ Ngưu Ngưu bảo: "Cô về nhà lấy cái gì đó nhốt lại... cho Ngưu Ngưu chơi dễ hơn được không? Cháu vọc nó thế này nó mà tỉnh lại là bay đi đó."
Ngưu Ngưu nghe vậy thì lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu. Cố Uyển bế cậu bé về nhà tìm một cái túi lưới ba để lại lúc mua táo, ném bốn con chim sẻ vào trong túi lưới một cái, buộc chặt rồi xách cái quai, tay ôm Ngưu Ngưu về lại sân phơi.
Thế là tới tận trưa Ngưu Ngưu cứ dán mắt vào mấy con chim sẻ trong túi lưới, mà trong một tiếng thì hơn ba mươi con chim sẻ đã bị Cố Uyển phang cho ngất đi một cách nhanh, kiên quyết, chắc chắn, vững vàng không hề sảy tay.
Vương Xuân Hương nghe được giọng nói dịu dàng mềm mại này bèn ngẩng đầu lên. Thấy là con gái Cố Uyển nhà ông Cố, cô ấy bèn cười bảo: "Là Tiểu Uyển đấy à? Em đang muốn mua cái gì đấy?"
Không thể không nói nếu so với ở quê và trên huyện thì thái độ của người bán hàng trong thôn thật sự tốt hơn nhiều. Cố Uyển chỉ chỉ vào cái chậu rửa mặt tráng men đắc tiền đặt trên kệ dựa vào quầy hàng rồi nói: "Phiền chị dâu lấy cho em hai cái chậu rửa mặt."
Vương Xuân Hương nói trong lòng: ‘Đúng là bé gái được học cấp hai thì không giống với người khác, nói chuyện vừa lịch sự vừa dễ nghe, đến giọng điệu cũng nhẹ nhàng dịu dàng’.
Cô ấy buông cái áo len ở trong tay xuống, đứng dậy cầm hai cái chậu rửa mặt đặt ở trong tủ kính tường ra cho Cố Uyển xem, lại hỏi: "Mua một đôi, có người thân kết hôn à?"
Phần lớn loại chậu bằng sắt tây được bán hiện tại đều là loại sơn lót tráng men trắng và có chữ song hỷ cùng hoa đỏ.
Một tệ bốn xu năm một cái, thật sự không hề rẻ.
Phần lớn nông dân đều dùng chậu gỗ, thường ai mua loại chậu rửa mặt tráng men này thì phần lớn đều là để tặng cho người thân kết hôn để làm quà cưới.
Cố Uyển cười cười, chỉ nói là để nhà mình dùng. Cô quan sát một chút, thấy hai cái chậu rửa mặt không bị va đập hay tróc sơn thì móc ba tệ trong túi ra đưa cho Vương Xuân Hương. Vương Xuân Hương nhận tiền xong bèn lấy từ trong ngăn kéo ra một đồng một xu đưa cho Cố Uyển.
Về đến nhà rồi, cô bận bịu quét rác, giặt quần áo một lát rồi Ngưu Ngưu mới thức dậy. Cố Uyển cho cậu bé ăn món cháo hoa đã được hâm nóng lại trong nồi rồi mới bế cậu đi tới sân phơi thóc.
Cố Siêu đã đến sân phơi. Xe cút kít dừng ở một bên, anh ta lấy một cây chổi to quét đi quét lại cái chiếu được đan bằng tre đang được phơi trên mặt đất mấy lần. Sau khi thấy nó đủ sạch sẽ rồi, người này mới lấy thóc ra phơi trên mặt ngược lại của chiếu.
Thấy Cố Uyển tới, Cố Siêu bỏ cái sọt không lên xe cút kít, trêu chọc con trai bảo bối của mình xong mới đẩy xe đi.
Chỗ này có trải mấy cái chiếu phơi đồ của gia đình, Ngưu Ngưu lảo đà lảo đảo chạy khắp nơi, cũng không cần Cố Uyển coi sóc.
Cô cầm một cái bồ cào lớn đẩy số thóc được dồn thành đống ra, lại cào thêm mấy lần nữa, mãi đến khi nào thóc đã được trải đều hết trên chiếu phơi mới thôi.
Tiếp đó cô chỉ cần ngồi ở cái sân phơi này để quan sát lương thực, tránh để cho gà, vịt hay chim sẻ ăn lén là được. Với thời tiết này thì có rất nhiều chim sẻ. Cô chỉ mới đứng thêm được mấy phút thì đã có năm, sáu con chim sẻ đậu xuống sân nhà mình. Cô phát ra tiếng xua đuổi rồi chạy theo, chim sẻ gan to bị đuổi thì vỗ cánh bay cách ra hơn mười, hai mươi xen - ti rồi lại đậu xuống ăn thóc tiếp.
Ngưu Ngưu thấy đàn chim sẻ thì hưng phấn, bèn xiêu xiêu vẹo vẹo mà xông về phía cái chiếu phơi. Chim sẻ bị cậu bé dọa cho hoảng sợ, bay tứ tán cả lên. Có mấy con bèn đậu xuống chỗ cách Cố Uyển hơn hai mét.
Lúc đó Cố Uyển cũng không mình nghĩ như thế nào mà lại cầm cây chổi ở bên chân lên ném tới. Vốn là cô chỉ muốn đuổi chim sẻ đi thôi, vậy mà không ngờ ba, bốn con chim sẻ cứ thế mà bị cô ném chổi lớn qua đập cho ngã lăn ra ở trên chiếu.
Cố Uyển hơi hoang mang, nhìn tay của mình một chút rồi lại nhìn cây chổi lớn đang nằm ở cách đó không xa. Ngưu Ngưu hơn hai tuổi đã hưng phấn vọt tới chỗ cây chổi, kéo nó ra để lộ chim sẻ đang nằm ngã trên chiếu.
Mấy đứa bé không hề ghét chim chóc. Ngày thường mà mấy đứa bé lớn nhặt được chim non vẫn chưa biết bay ở trong tổ thì luôn thấy giỏi giang mà cầm đi khoe khoang khắp nơi.
Tay bé nhỏ của Ngưu Ngưu cầm lấy một con chim sẻ rồi nâng cái đầu lên quan sát, dọa cho Cố Uyển sợ đến mức vội vã đi qua cầm lấy con chim sẻ nằm trong tay cậu. Cô sợ là con chim sẽ chỉ bị ngất trong chốc lát thôi, bị cậu bé bóp đau sẽ tỉnh lại rồi quay đầu quào trầy tay cậu.
Món đồ chơi mới bị cướp mất, tất nhiên Ngưu Ngưu không chịu, nhón chân lên muốn lấy lại. Cố Uyển giơ tay lên tránh thoát, cũng xách ba con chim sẻ khác trên mặt đất lên, dỗ Ngưu Ngưu bảo: "Cô về nhà lấy cái gì đó nhốt lại... cho Ngưu Ngưu chơi dễ hơn được không? Cháu vọc nó thế này nó mà tỉnh lại là bay đi đó."
Ngưu Ngưu nghe vậy thì lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu. Cố Uyển bế cậu bé về nhà tìm một cái túi lưới ba để lại lúc mua táo, ném bốn con chim sẻ vào trong túi lưới một cái, buộc chặt rồi xách cái quai, tay ôm Ngưu Ngưu về lại sân phơi.
Thế là tới tận trưa Ngưu Ngưu cứ dán mắt vào mấy con chim sẻ trong túi lưới, mà trong một tiếng thì hơn ba mươi con chim sẻ đã bị Cố Uyển phang cho ngất đi một cách nhanh, kiên quyết, chắc chắn, vững vàng không hề sảy tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.