Thập Niên 80: Nghiên Cứu Khoa Học Đại Lão Làm Ruộng Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 16:
Thất Sơ Cửu
11/12/2023
Rất nhiều người nhìn chằm chằm vào An Ninh đang làm việc, làm việc nhanh nhẹn như vậy, tâm tư có chút trật hướng.
"Trông xinh đẹp, bệnh cũng hết rồi, lại làm việc nhanh nhẹn như vậy, thực sự là một cô gái tốt."
"Sao vậy? Bà có ý tưởng gì sao?"
"Không có, không có."
Người nói không muốn nói nhiều hơn, có cũng không thể nói ra.
Lời nói của bà ta đã bị nhiều người nghe thấy, ngoài việc hủy bỏ hôn ước này ra, An Ninh thực sự là một cô gái rất tốt.
An Ninh, người đang ở trung tâm chủ đề, không biết có người đang chú ý đến mình, càng làm việc càng hưng phấn, đặc biệt là tinh thần lực của cô rất sinh động, hơi thăm dò ra ngoài, dần dần tiếp xúc với các cây ngô ngoài đồng.
Tinh thần lực có phần bị cạn kiệt do cô thao tác cái chai Klein, thế nhưng hiện tại đang được bổ sung từng chút một.
Tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng có hiệu quả.
Nội tâm của An Ninh bị chấn động.
Làm việc còn có tác dụng này sao?
Việc tiêu hao tinh thần lực của cô cần những viên đá năng lượng đặc biệt ở Tinh Tế để bổ sung và chữa trị, cô thuộc về xuyên qua tinh thần lực, nên không thể mang theo bất kỳ vật thể lạ nào ngoại trừ chai Klein.
Nhưng mỗi lần kiểm soát chai Klein, cô đều cần tiêu hao tinh thần lực, sở dĩ cô nóng lòng dùng tiền hối lộ anh hai An Quốc Minh để đổi hạt giống là vì dựa theo tinh thần lực hiện có của cô, số lần mở chai Klein sẽ có hạn.
Nhưng hiện tại, tinh thần lực được chậm rãi bổ sung đã mang đến cho cô rất nhiều chỗ tốt.
An Ninh cũng không làm rõ việc tinh thần lực và làm việc đồng áng có liên hệ gì với nhau, cô chỉ thích thú với món quà từ những loại cây trồng xinh xắn này.
Cái cuốc trong tay An Ninh nhẹ nhàng nâng lên rồi hạ xuống, cô chặt từng đám cỏ dại.
Những cây ngô dưới chân cô tiếp xúc với tinh thần lực không những không có dấu hiệu ủ rủ, mà bởi vì tiếp xúc với tinh thần lực nên lá cây vươn dài ra, lúc duỗi ra có cảm giác như đã lớn lên và trở nên mạnh khoẻ hơn.
An Ninh cảm nhận được điều đó, cô không biết những cây ngô này sẽ trông như thế nào, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến mùa màng thì cô liền yên tâm.
An Ninh ở bên này, sau khi làm xong bốn cái luống, từ đầu bên kia trở về lại làm thêm bốn cái luống nữa.
Quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần.
"An Ninh! An Ninh!"
Giọng nói của Lâm Thúy Hoa từ hai bên bờ ruộng vang lên, An Ninh đang làm việc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thúy Hoa đang vẫy chiếc khăn trùm đầu màu vàng trong tay và hét lên: "Về nhà ăn cơm đi."
An Ninh do dự một chút, không ăn trưa và làm việc.
"Ăn cơm cũng rất quan trọng, ăn no rồi quay lại làm việc."
An Ninh muốn bắt chước Lâm Thúy Hoa vẫy tay, nhưng cô không có khăn trùm đầu nên chỉ vẫy cuốc rồi hét lên: "Con đến liền."
Sau khi hét xong, An Ninh đặt cuốc xuống, tốc độ ngày càng nhanh hơn, không mất nhiều thời gian để đến cuối ruộng, Lâm Thúy Hoa đang đợi cô đã trả lại dụng cụ trước rồi cùng nhau đi bộ về nhà.
“Con có mệt không?”
“Con không mệt.”
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh nói không mệt, có chút không tin, làm việc nhiều như vậy làm sao có thể không mệt được?
An Ninh không phải không mệt mỏi, nhưng cô có thể chấp nhận sự mệt mỏi này, hơn nữa sau khi giải quyết xong vấn đề tiêu hao tinh thần lực, cô càng hưng phấn hơn là mệt mỏi.
"Mẹ, ăn cơm xong có phải quay lại đồng làm việc không?"
"Không cần, bây giờ trời cũng không nóng lắm, buổi trưa cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, nhưng cũng đỡ hơn trước rất nhiều, trước đây đều là ăn cơm ở ngoài đồng.” Lâm Thúy Hoa nhớ ra điều gì đó, bà ấy nói tiếp: “Chờ tới mùa thu hoạch, cũng không có thời gian về nhà ăn cơm đâu.”
An Ninh âm thầm ghi nhớ thông tin mà Lâm Thúy Hoa nói và tiếp tục đi theo bà ấy về nhà.
Nhưng có lẽ là oan gia ngõ hẹp, hai mẹ con vốn dĩ đi sau những người khác ở nhà An mấy bước, lại gặp được Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng.
"Trông xinh đẹp, bệnh cũng hết rồi, lại làm việc nhanh nhẹn như vậy, thực sự là một cô gái tốt."
"Sao vậy? Bà có ý tưởng gì sao?"
"Không có, không có."
Người nói không muốn nói nhiều hơn, có cũng không thể nói ra.
Lời nói của bà ta đã bị nhiều người nghe thấy, ngoài việc hủy bỏ hôn ước này ra, An Ninh thực sự là một cô gái rất tốt.
An Ninh, người đang ở trung tâm chủ đề, không biết có người đang chú ý đến mình, càng làm việc càng hưng phấn, đặc biệt là tinh thần lực của cô rất sinh động, hơi thăm dò ra ngoài, dần dần tiếp xúc với các cây ngô ngoài đồng.
Tinh thần lực có phần bị cạn kiệt do cô thao tác cái chai Klein, thế nhưng hiện tại đang được bổ sung từng chút một.
Tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng có hiệu quả.
Nội tâm của An Ninh bị chấn động.
Làm việc còn có tác dụng này sao?
Việc tiêu hao tinh thần lực của cô cần những viên đá năng lượng đặc biệt ở Tinh Tế để bổ sung và chữa trị, cô thuộc về xuyên qua tinh thần lực, nên không thể mang theo bất kỳ vật thể lạ nào ngoại trừ chai Klein.
Nhưng mỗi lần kiểm soát chai Klein, cô đều cần tiêu hao tinh thần lực, sở dĩ cô nóng lòng dùng tiền hối lộ anh hai An Quốc Minh để đổi hạt giống là vì dựa theo tinh thần lực hiện có của cô, số lần mở chai Klein sẽ có hạn.
Nhưng hiện tại, tinh thần lực được chậm rãi bổ sung đã mang đến cho cô rất nhiều chỗ tốt.
An Ninh cũng không làm rõ việc tinh thần lực và làm việc đồng áng có liên hệ gì với nhau, cô chỉ thích thú với món quà từ những loại cây trồng xinh xắn này.
Cái cuốc trong tay An Ninh nhẹ nhàng nâng lên rồi hạ xuống, cô chặt từng đám cỏ dại.
Những cây ngô dưới chân cô tiếp xúc với tinh thần lực không những không có dấu hiệu ủ rủ, mà bởi vì tiếp xúc với tinh thần lực nên lá cây vươn dài ra, lúc duỗi ra có cảm giác như đã lớn lên và trở nên mạnh khoẻ hơn.
An Ninh cảm nhận được điều đó, cô không biết những cây ngô này sẽ trông như thế nào, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến mùa màng thì cô liền yên tâm.
An Ninh ở bên này, sau khi làm xong bốn cái luống, từ đầu bên kia trở về lại làm thêm bốn cái luống nữa.
Quay đi quay lại không biết bao nhiêu lần.
"An Ninh! An Ninh!"
Giọng nói của Lâm Thúy Hoa từ hai bên bờ ruộng vang lên, An Ninh đang làm việc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thúy Hoa đang vẫy chiếc khăn trùm đầu màu vàng trong tay và hét lên: "Về nhà ăn cơm đi."
An Ninh do dự một chút, không ăn trưa và làm việc.
"Ăn cơm cũng rất quan trọng, ăn no rồi quay lại làm việc."
An Ninh muốn bắt chước Lâm Thúy Hoa vẫy tay, nhưng cô không có khăn trùm đầu nên chỉ vẫy cuốc rồi hét lên: "Con đến liền."
Sau khi hét xong, An Ninh đặt cuốc xuống, tốc độ ngày càng nhanh hơn, không mất nhiều thời gian để đến cuối ruộng, Lâm Thúy Hoa đang đợi cô đã trả lại dụng cụ trước rồi cùng nhau đi bộ về nhà.
“Con có mệt không?”
“Con không mệt.”
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh nói không mệt, có chút không tin, làm việc nhiều như vậy làm sao có thể không mệt được?
An Ninh không phải không mệt mỏi, nhưng cô có thể chấp nhận sự mệt mỏi này, hơn nữa sau khi giải quyết xong vấn đề tiêu hao tinh thần lực, cô càng hưng phấn hơn là mệt mỏi.
"Mẹ, ăn cơm xong có phải quay lại đồng làm việc không?"
"Không cần, bây giờ trời cũng không nóng lắm, buổi trưa cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, nhưng cũng đỡ hơn trước rất nhiều, trước đây đều là ăn cơm ở ngoài đồng.” Lâm Thúy Hoa nhớ ra điều gì đó, bà ấy nói tiếp: “Chờ tới mùa thu hoạch, cũng không có thời gian về nhà ăn cơm đâu.”
An Ninh âm thầm ghi nhớ thông tin mà Lâm Thúy Hoa nói và tiếp tục đi theo bà ấy về nhà.
Nhưng có lẽ là oan gia ngõ hẹp, hai mẹ con vốn dĩ đi sau những người khác ở nhà An mấy bước, lại gặp được Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.