Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 50: Bà Và Mẹ
Hồ Đồ
10/08/2023
Lúc xe mở cửa, rất nhiều người lần lượt đi xuống, bà cụ Tô lớn tuổi cũng không xô lấn với người khác, là người xuống xe cuối cùng, nhưng mà lúc nhìn qua cửa sổ xe, bà cũng thấy được đôi mắt ửng đỏ của cháu gái.
Lý Tú Phương cũng nhìn thấy, vui vẻ nói: “Mẹ nhìn kìa, là Nam Nam nhà chúng ta.”
“Mẹ thấy rồi, Nam Nam.”
Tô Nam chạy đến nắm lấy tay hai người: “Bà nội, mẹ. Con gặp được mọi người rồi.”
Lý Tú Phương vừa nhìn thấy con gái như vậy thì lập tức đau lòng.
Lúc con gái ở nhà, mình không thấy con bé dễ khóc như vậy.
“Đứa nhỏ này, không phải chỉ mới mấy tháng không gặp sao, khóc gì chứ?” Lý Tú Phương cười nói.
Bà càng nói, Tô Nam càng thấy ấm ức.
Hai người xuống xe, Tô Nam ở cửa đỡ hai người.
Ba người lại nắm tay đánh giá lẫn nhau.
Nhưng mà Lý Tú Phương nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng lắm: “Tiểu Châu đi làm à?”
Ngày trước con gái đi đâu, con rể cũng đi theo đó mà.
Tô Nam nói: “Mẹ, chúng ta đi ăn cơm đã, ăn xong con nói với mọi người.” Sợ nói sớm hai người không nuốt nổi.
Trong lòng bà cụ Tô biết chắc chắn có vấn đề: “Nghe nó đi, đi ăn cơm trước.”
Dù sao mặc kệ là vấn đề gì, chắc chắn không phải là vấn đề của cháu mình.
Tô Nam dẫn hai người đến tiệm mì sợi gần đó.
Đời này Lý Tú Phương chưa ăn mấy bữa bên ngoài, vẫn cảm thấy tiếc tiền, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, cũng không thể không ăn. Bà ăn rất cẩn thận.
Bà cụ Tô lại cực kỳ bình tĩnh, còn khen mì sợi mềm, hợp cho bà già này ăn.
Tô Nam cười nói: “Hai người ở đây thêm vài ngày, đến lúc đó con tự nấu cho hai người ăn, con còn nấu ngon hơn ở ngoài nữa đó.”
Vừa nghe thấy vậy, Lý Tú Phương biết chắc con gái mình chắc chắn làm rất nhiều việc ở nhà chồng.
Nhưng mà bà lại cảm thấy không đúng lắm, làm vợ người ta không phải là làm mấy chuyện trong nhà sao?
Cơm nước xong, Tô Nam bèn dẫn họ về chỗ ở của mình.
Lý Tú Phương lo lắng hỏi: “... Hay là để mẹ và bà con ở nhà khách đi, cha con cho tiền đủ dùng, đừng làm phiền thông gia.”
Tô Nam nói: “Mẹ, bây giờ con không ở nhà họ Châu.”
Lý Tú Phương kinh ngạc.
Bà cụ Tô hỏi: “Cháu và Tiểu Châu dọn ra à?”
“Không phải, là cháu tự dọn ra, thuê một căn phòng ở ngoài.”
Lúc này bà cụ Tô không thể bình tĩnh được, biết chắc là có vấn đề, nhưng mà không ngờ lại lớn chuyện như vậy. Để một mình con dâu dọn ra ngoài, là bị đuổi đi sao?
Vẻ mặt Lý Tú Phương nôn nóng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Nam thấy hai người như vậy, biết là hai người không chờ nổi, còn đang định về nhà mới nói mà. Thôi được, ở nhà cũng nhiều người, nói ở đâu cũng như nhau.
Cô bèn dứt khoát dẫn hai người đến một công viên gần đó, tìm một chỗ ngồi: “Con và Châu Ngạn đang bàn chuyện ly hôn, lần này mời hai người đến cũng là vì chuyện này.”
bà cụ Tô không ngờ vấn đề còn nghiêm trọng hơn bà tưởng nhiều: “Người nhà họ Châu bắt nạt người như vậy sao? Mới có một năm mà đã đòi ly hôn? Bọn họ xem con gái nhà người ta là gì chứ?”
Lý Tú Phương ở bên cạnh lập tức khóc lóc: “Mẹ sẽ tìm họ nói cho rõ, sao có thể bắt nạt con gái nhà mẹ như vậy.”
Tô Nam vội vàng nói: “Hai người đừng nóng, nghe con nói xong đã.”
Biết là hai người hiểu lầm, Tô Nam cũng không giải thích, vì nhà họ Châu thật sự luôn mong cô và Châu Ngạn ly hôn mà, đó là sự thật.
“Thật ra thái độ nhà họ Châu, từ đầu mọi người cũng đã biết rồi đó. Trước đó con cứ nghĩ sẽ sống thật tốt, sau khi về nhà chồng mới biết lợi hại. Họ vốn không chấp nhận cô con dâu như con. Những ngày này con sống ở nhà họ Châu thật sự không thoải mái, nên con làm theo như ý họ, ly hôn với Châu Ngạn.”
bà cụ Tô và Lý Tú Phương: “...”
Tóm lại chuyện ly hôn là do người trong nhà đề nghị?
Bà cụ Tô nói: “Con bé ngốc này, sao có thể đề nghị ly hôn chứ? Không phải người thiệt thòi là cháu à?”
Tô Nam biết bà nội vẫn có quan điểm xưa, cảm thấy phụ nữ ly hôn là bất hạnh. Chỉ cần gả cho một người, có thể sống được, vậy thì có thể cắn răng chịu đựng cả đời.”
Lý Tú Phương cũng nhìn thấy, vui vẻ nói: “Mẹ nhìn kìa, là Nam Nam nhà chúng ta.”
“Mẹ thấy rồi, Nam Nam.”
Tô Nam chạy đến nắm lấy tay hai người: “Bà nội, mẹ. Con gặp được mọi người rồi.”
Lý Tú Phương vừa nhìn thấy con gái như vậy thì lập tức đau lòng.
Lúc con gái ở nhà, mình không thấy con bé dễ khóc như vậy.
“Đứa nhỏ này, không phải chỉ mới mấy tháng không gặp sao, khóc gì chứ?” Lý Tú Phương cười nói.
Bà càng nói, Tô Nam càng thấy ấm ức.
Hai người xuống xe, Tô Nam ở cửa đỡ hai người.
Ba người lại nắm tay đánh giá lẫn nhau.
Nhưng mà Lý Tú Phương nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng lắm: “Tiểu Châu đi làm à?”
Ngày trước con gái đi đâu, con rể cũng đi theo đó mà.
Tô Nam nói: “Mẹ, chúng ta đi ăn cơm đã, ăn xong con nói với mọi người.” Sợ nói sớm hai người không nuốt nổi.
Trong lòng bà cụ Tô biết chắc chắn có vấn đề: “Nghe nó đi, đi ăn cơm trước.”
Dù sao mặc kệ là vấn đề gì, chắc chắn không phải là vấn đề của cháu mình.
Tô Nam dẫn hai người đến tiệm mì sợi gần đó.
Đời này Lý Tú Phương chưa ăn mấy bữa bên ngoài, vẫn cảm thấy tiếc tiền, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, cũng không thể không ăn. Bà ăn rất cẩn thận.
Bà cụ Tô lại cực kỳ bình tĩnh, còn khen mì sợi mềm, hợp cho bà già này ăn.
Tô Nam cười nói: “Hai người ở đây thêm vài ngày, đến lúc đó con tự nấu cho hai người ăn, con còn nấu ngon hơn ở ngoài nữa đó.”
Vừa nghe thấy vậy, Lý Tú Phương biết chắc con gái mình chắc chắn làm rất nhiều việc ở nhà chồng.
Nhưng mà bà lại cảm thấy không đúng lắm, làm vợ người ta không phải là làm mấy chuyện trong nhà sao?
Cơm nước xong, Tô Nam bèn dẫn họ về chỗ ở của mình.
Lý Tú Phương lo lắng hỏi: “... Hay là để mẹ và bà con ở nhà khách đi, cha con cho tiền đủ dùng, đừng làm phiền thông gia.”
Tô Nam nói: “Mẹ, bây giờ con không ở nhà họ Châu.”
Lý Tú Phương kinh ngạc.
Bà cụ Tô hỏi: “Cháu và Tiểu Châu dọn ra à?”
“Không phải, là cháu tự dọn ra, thuê một căn phòng ở ngoài.”
Lúc này bà cụ Tô không thể bình tĩnh được, biết chắc là có vấn đề, nhưng mà không ngờ lại lớn chuyện như vậy. Để một mình con dâu dọn ra ngoài, là bị đuổi đi sao?
Vẻ mặt Lý Tú Phương nôn nóng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Nam thấy hai người như vậy, biết là hai người không chờ nổi, còn đang định về nhà mới nói mà. Thôi được, ở nhà cũng nhiều người, nói ở đâu cũng như nhau.
Cô bèn dứt khoát dẫn hai người đến một công viên gần đó, tìm một chỗ ngồi: “Con và Châu Ngạn đang bàn chuyện ly hôn, lần này mời hai người đến cũng là vì chuyện này.”
bà cụ Tô không ngờ vấn đề còn nghiêm trọng hơn bà tưởng nhiều: “Người nhà họ Châu bắt nạt người như vậy sao? Mới có một năm mà đã đòi ly hôn? Bọn họ xem con gái nhà người ta là gì chứ?”
Lý Tú Phương ở bên cạnh lập tức khóc lóc: “Mẹ sẽ tìm họ nói cho rõ, sao có thể bắt nạt con gái nhà mẹ như vậy.”
Tô Nam vội vàng nói: “Hai người đừng nóng, nghe con nói xong đã.”
Biết là hai người hiểu lầm, Tô Nam cũng không giải thích, vì nhà họ Châu thật sự luôn mong cô và Châu Ngạn ly hôn mà, đó là sự thật.
“Thật ra thái độ nhà họ Châu, từ đầu mọi người cũng đã biết rồi đó. Trước đó con cứ nghĩ sẽ sống thật tốt, sau khi về nhà chồng mới biết lợi hại. Họ vốn không chấp nhận cô con dâu như con. Những ngày này con sống ở nhà họ Châu thật sự không thoải mái, nên con làm theo như ý họ, ly hôn với Châu Ngạn.”
bà cụ Tô và Lý Tú Phương: “...”
Tóm lại chuyện ly hôn là do người trong nhà đề nghị?
Bà cụ Tô nói: “Con bé ngốc này, sao có thể đề nghị ly hôn chứ? Không phải người thiệt thòi là cháu à?”
Tô Nam biết bà nội vẫn có quan điểm xưa, cảm thấy phụ nữ ly hôn là bất hạnh. Chỉ cần gả cho một người, có thể sống được, vậy thì có thể cắn răng chịu đựng cả đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.