Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 17: Cắt Tóc
Hồ Đồ
03/08/2023
Nhưng mà cũng không còn tâm trạng nào để đọc tài liệu nữa, trong lòng chỉ cảm thấy bực bội.
Vì sao Tô Nam không thể hiểu cho mình chứ? Anh ta thật sự rất bận, rất mệt, phải thi lên thạc sĩ, còn phải thi lên chức, lại phải làm tốt công việc nữa.
Châu Ngạn nhíu mày, định tối nay sẽ nói chuyện đàng hoàng với Tô Nam. Hôn nhân không phải như vậy, không giống như anh ta đã tưởng tượng.
…
Sau khi Tô Nam bận rộn vào buổi trưa xong, nhớ ra cần phải đi cắt tóc. Vì trời thật sự quá nóng, hơn nữa còn sắp phải vào ở kí túc xá, vẫn nên cắt tóc ngắn một chút sẽ tiện hơn.
Vậy nên cô đến tiệm cắt tóc gần xưởng, cắt một mái tóc ngắn. Không còn mái tóc đen dài, cả người cũng có vẻ thoải mái tươi mới nhanh nhẹn hơn.
Chỗ tóc dài kia cũng không phí, còn đổi được ba đồng tiền.
Buổi chiều lúc làm việc, mấy thím nhìn cô, suýt chút nữa đã không nhận ra.
“Mái tóc đẹp như vậy, sao lại cắt đi rồi?”
Tô Nam sờ sờ mái tóc nhẹ nhàng của mình: “Tiện làm việc hơn.” Ngày ngày làm việc với khói dầu trong bếp, gội đầu thật sự bất tiện.
Thấy Tô Nam vì công việc mà ngay cả tóc cũng cắt ngắn, lúc này mấy thím mới bắt đầu tin Tô Nam đang cố gắng. Chỉ là vẫn cảm thấy đáng tiếc, mái tóc trước đó thật dài thật đẹp, con gái vẫn nên nuôi tóc dài suôn mượt, tuy là tóc ngắn cũng đẹp, nhưng mà vẫn cảm thấy không đẹp bằng.
Không chỉ có các thím trong bếp tiếc mái tóc dài của Tô Nam, buổi tối khi Châu Ngạn nhìn thấy mái tóc ngắn của cô, hai mắt mở to, vốn đang định nói chuyện đàng hoàng với Tô Nam cũng quên mất.
Sự chú ý đã hoàn toàn tập trung vào mái tóc ngắn kia.
“Sao em lại cắt tóc?”
“Trời nóng, đi làm cũng tiện hơn.” Tô Nam cầm khăn lông và quần áo đi tắm, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, vì tóc ngắn nên gội đầu cũng rất dễ, thoải mái biết bao nhiêu.
Lý Văn Ngọc nhìn thấy vậy, bỏ luôn chuyện định châm chọc mỉa mai, vui vẻ kéo Châu Quốc Uy vào phòng.
Bà ta cảm thấy chuyện Tô Nam cắt tóc và thu dọn quần áo là đang gây sự với con trai mình. Bây giờ bà ta chỉ ngóng trông Tô Nam tiếp tục làm lớn chuyện, quậy càng nhiều càng khiến con trai thấy phiền, nhanh chóng ly hôn.
Tuy ly hôn rất mất mặt, nhưng mà vẫn tốt hơn có một đứa con dâu như vậy. Dù sao mấy năm nay nhiều thanh niên tri thức đã quay về thành phố, có vài người còn có cả con ở nông thôn, không phải sau khi quay về thành phố vẫn tìm được đối tượng tốt à? Điều kiện của con trai bà ta như vậy, dù có ly hôn cũng không khó tìm mối mới.
Đợi Tô Nam về phòng, đang dùng khăn lông thoải mái lau tóc, Châu Ngạn nhìn thế nào cũng không vừa mắt… Cứ cảm thấy có phải cô đang giận nên mới làm vậy không? Trong lòng càng rối hơn.
“Em vẫn vì chuyện căn nhà đó, nên mới cắt ngắn cả tóc?”
Tô Nam trợn trắng mắt: “Sao anh còn nhắc đến chuyện đó thế, em không keo kiệt như vậy, chỉ là cảm thấy cắt tóc ngắn thoải mái. Hơn nữa em xinh như vậy, cắt tóc kiểu gì hẳn cũng không xấu.”
Châu Ngạn không nói gì, thật sự đúng là không xấu, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cứ cảm thấy Tô Nam khác trước. Mà sự thay đổi này lại xảy ra trong lúc anh ta không hề hay biết.
Trước kia cô thích đẹp, thích ăn diện, càng yêu quý mái tóc dài kia hơn. Bây giờ nói cắt là cắt luôn.
Có vẻ như sở thích của cô đã thay đổi mà anh ta lại chẳng hề hay biết.
Anh ta bực bội nhìn sang hướng khác, sau đó lại nhìn đồ những đồ đạc ở góc tường. Nhớ đến chuyện chính hôm nay: “Em như vậy là có ý gì?”
Tô Nam nhìn theo ánh mắt anh ta, sau đó khó hiểu hỏi: “Có ý gì cái gì?”
“Đang yên lành, dọn mấy cái này làm gì?”
Lúc này Tô Nam không lau tóc nổi nữa, cô trừng mắt nhìn Châu Ngạn: “Anh đừng nói với em, chúng ta ly hôn anh chỉ cho em đi tay không ra khỏi nhà, không cho em cái gì hết đấy nhé. Tất cả những thứ này đều là của hồi môn của em, còn có một số quần áo anh mua cho em, những thứ này em có thể mang đi. Ngay cả lễ ăn hỏi của nhà anh, trước khi về nhà này em đã đưa cho mẹ anh, em cũng đâu lấy đồng nào.”
Vì sao Tô Nam không thể hiểu cho mình chứ? Anh ta thật sự rất bận, rất mệt, phải thi lên thạc sĩ, còn phải thi lên chức, lại phải làm tốt công việc nữa.
Châu Ngạn nhíu mày, định tối nay sẽ nói chuyện đàng hoàng với Tô Nam. Hôn nhân không phải như vậy, không giống như anh ta đã tưởng tượng.
…
Sau khi Tô Nam bận rộn vào buổi trưa xong, nhớ ra cần phải đi cắt tóc. Vì trời thật sự quá nóng, hơn nữa còn sắp phải vào ở kí túc xá, vẫn nên cắt tóc ngắn một chút sẽ tiện hơn.
Vậy nên cô đến tiệm cắt tóc gần xưởng, cắt một mái tóc ngắn. Không còn mái tóc đen dài, cả người cũng có vẻ thoải mái tươi mới nhanh nhẹn hơn.
Chỗ tóc dài kia cũng không phí, còn đổi được ba đồng tiền.
Buổi chiều lúc làm việc, mấy thím nhìn cô, suýt chút nữa đã không nhận ra.
“Mái tóc đẹp như vậy, sao lại cắt đi rồi?”
Tô Nam sờ sờ mái tóc nhẹ nhàng của mình: “Tiện làm việc hơn.” Ngày ngày làm việc với khói dầu trong bếp, gội đầu thật sự bất tiện.
Thấy Tô Nam vì công việc mà ngay cả tóc cũng cắt ngắn, lúc này mấy thím mới bắt đầu tin Tô Nam đang cố gắng. Chỉ là vẫn cảm thấy đáng tiếc, mái tóc trước đó thật dài thật đẹp, con gái vẫn nên nuôi tóc dài suôn mượt, tuy là tóc ngắn cũng đẹp, nhưng mà vẫn cảm thấy không đẹp bằng.
Không chỉ có các thím trong bếp tiếc mái tóc dài của Tô Nam, buổi tối khi Châu Ngạn nhìn thấy mái tóc ngắn của cô, hai mắt mở to, vốn đang định nói chuyện đàng hoàng với Tô Nam cũng quên mất.
Sự chú ý đã hoàn toàn tập trung vào mái tóc ngắn kia.
“Sao em lại cắt tóc?”
“Trời nóng, đi làm cũng tiện hơn.” Tô Nam cầm khăn lông và quần áo đi tắm, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, vì tóc ngắn nên gội đầu cũng rất dễ, thoải mái biết bao nhiêu.
Lý Văn Ngọc nhìn thấy vậy, bỏ luôn chuyện định châm chọc mỉa mai, vui vẻ kéo Châu Quốc Uy vào phòng.
Bà ta cảm thấy chuyện Tô Nam cắt tóc và thu dọn quần áo là đang gây sự với con trai mình. Bây giờ bà ta chỉ ngóng trông Tô Nam tiếp tục làm lớn chuyện, quậy càng nhiều càng khiến con trai thấy phiền, nhanh chóng ly hôn.
Tuy ly hôn rất mất mặt, nhưng mà vẫn tốt hơn có một đứa con dâu như vậy. Dù sao mấy năm nay nhiều thanh niên tri thức đã quay về thành phố, có vài người còn có cả con ở nông thôn, không phải sau khi quay về thành phố vẫn tìm được đối tượng tốt à? Điều kiện của con trai bà ta như vậy, dù có ly hôn cũng không khó tìm mối mới.
Đợi Tô Nam về phòng, đang dùng khăn lông thoải mái lau tóc, Châu Ngạn nhìn thế nào cũng không vừa mắt… Cứ cảm thấy có phải cô đang giận nên mới làm vậy không? Trong lòng càng rối hơn.
“Em vẫn vì chuyện căn nhà đó, nên mới cắt ngắn cả tóc?”
Tô Nam trợn trắng mắt: “Sao anh còn nhắc đến chuyện đó thế, em không keo kiệt như vậy, chỉ là cảm thấy cắt tóc ngắn thoải mái. Hơn nữa em xinh như vậy, cắt tóc kiểu gì hẳn cũng không xấu.”
Châu Ngạn không nói gì, thật sự đúng là không xấu, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cứ cảm thấy Tô Nam khác trước. Mà sự thay đổi này lại xảy ra trong lúc anh ta không hề hay biết.
Trước kia cô thích đẹp, thích ăn diện, càng yêu quý mái tóc dài kia hơn. Bây giờ nói cắt là cắt luôn.
Có vẻ như sở thích của cô đã thay đổi mà anh ta lại chẳng hề hay biết.
Anh ta bực bội nhìn sang hướng khác, sau đó lại nhìn đồ những đồ đạc ở góc tường. Nhớ đến chuyện chính hôm nay: “Em như vậy là có ý gì?”
Tô Nam nhìn theo ánh mắt anh ta, sau đó khó hiểu hỏi: “Có ý gì cái gì?”
“Đang yên lành, dọn mấy cái này làm gì?”
Lúc này Tô Nam không lau tóc nổi nữa, cô trừng mắt nhìn Châu Ngạn: “Anh đừng nói với em, chúng ta ly hôn anh chỉ cho em đi tay không ra khỏi nhà, không cho em cái gì hết đấy nhé. Tất cả những thứ này đều là của hồi môn của em, còn có một số quần áo anh mua cho em, những thứ này em có thể mang đi. Ngay cả lễ ăn hỏi của nhà anh, trước khi về nhà này em đã đưa cho mẹ anh, em cũng đâu lấy đồng nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.