Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 14: Chuyện Này Là Sao Chứ?
Hồ Đồ
03/08/2023
Nên là sau đó Châu Ngạn đề nghị ly hôn nhiều lần như vậy, là vì thật sự muốn ly hôn? Nên cuối cùng vẫn do mình làm hư cả đời Châu Ngạn?
Chuyện này là sao chứ?
Đợi khi cô tắt đèn nằm xuống một lát, Châu Ngạn lại duỗi tay sang đặt lên vai cô thăm dò ám chỉ. Tô Nam không nói gì, đã sắp ly hôn rồi, còn muốn làm lần cuối trước khi chia tay à?
Cũng không phải không được, nhưng mà nhớ đến chuyện đời trước cô ngửi thấy trên người Châu Ngạn có mùi hương giống mùi trên người thư ký nữ kia, cô bỗng cảm thấy hơi chê. Vì vậy trở mình âm thầm từ chối, kiên quyết không làm chuyện mà mình thấy không thoải mái.
Châu Ngạn chủ động thân mật thất bại, mấp máy môi.
Hôm sau, trời chưa sáng Tô Nam đã thức dậy.
Buổi sáng cần chuẩn bị bữa sáng cho xưởng, nên trời chưa sáng đã phải đi vào xưởng.
Châu Ngạn dậy sớm đưa cô đến đó, cãi nhau thì cãi nhau, chuyện thuộc về trách nhiệm thì không thể chậm trễ được. Mấy năm nay an ninh trong thành phố cũng không tốt lắm, Tô Nam lại xinh đẹp, đi đêm một mình không yên tâm.
Tô Nam ngồi ở ghế sau nghĩ, sau này ở lại trong xưởng vẫn sẽ tiện hơn.
Trên đường đi hai người cũng không nói gì, bây giờ trong đầu Tô Nam chỉ toàn nghĩ đến chuyện sau ly hôn, Châu Ngạn tập trung lái xe, trong lòng bốc lửa.
Bây giờ anh ta mới nhận ra, bản thân thà chịu Tô Nam cãi nhau ầm ĩ với anh, ít nhất còn nghe được giọng, biết trong lòng cô nghĩ gì, chứ không phải cứ im lặng không lên tiếng như vậy, cứ khiến người ta có cảm giác đấm vào bông vậy.
Đến cửa đơn vị, Tô Nam xuống xe, vừa định nhắc anh ta chuyện xin nghỉ đi ly hôn thì Châu Ngạn đã lái xe đi rồi.
Nhìn vẻ dồn sức đạp xe kia, nhìn là biết đang rất giận.
Tô Nam lắc đầu: “Đúng là còn trẻ mà, sao lại giận dữ vậy chứ?”
Buổi sáng nhà ăn chuẩn bị màn thầu và bánh mì hấp.
Tô Nam cuối cùng cũng nhận ra sở trường của mình, cô nhận ra bột mì mà mình làm khá đẹp. Cuộn tròn lại rất tinh tế.
Đẹp hơn những người khác làm nhiều, cô càng cảm thấy tin tưởng vào kế hoạch tương lai hơn.
Baà thím kia cũng rất ngạc nhiên nhìn cô.
“Tiểu Tô này, cháu còn có bản lĩnh này cơ à. Sao trước kia không thể hiện?” Thím Trần ngạc nhiên.
Trước kia Tô Nam không làm những việc này, chỉ hỗ trợ giúp đỡ mấy việc khác thôi.
Tô Nam cười nói: “Lúc nhìn mọi người làm, cháu âm thầm ghi nhớ, trước đây chưa học xong, ngại làm. Sau đó đã thử làm ở nhà, cảm thấy cũng ổn nên bây giờ mới dám làm.”
“Gì mà cũng ổn, tay cháu cũng khéo quá đấy.” Thím Lưu thật sự nhìn cô với ánh mắt khác. Thời buổi này con gái khéo tay ít lắm, con gái khéo tay cũng dễ gây thiện cảm với người khác.
Thím Cao trợn trắng mắt, thầm nghĩ có gì hơn người đâu chứ.
Một lát sau, đầu bếp cũng nhìn thấy tay nghề của Tô Nam, cũng kinh ngạc giơ ngón tay cái với cô. Nói là khả năng của cô ngang hàng với phó bếp ở tiệm cơm Quốc Doanh rồi.
Tô Nam khiêm tốn cười cười, thật sự là cô đã từng học. Sau khi Châu Ngạn gây dựng sự nghiệp thì rất bận, cô nghỉ việc, lại đúng lúc sinh con, vì thế dứt khoát ở nhà làm vợ toàn thời gian.
Mẹ chồng cô chê cô trình độ văn hóa thấp, không cho cô chăm sóc con, chỉ để cô làm việc nhà, làm mấy việc như giặt đồ nấu cơm.
Cha mẹ chồng lại kén ăn, cảm thấy một cô gái nông thôn như cô không nấu ăn ngon được, lúc đó vì không muốn người ta xem thường, cô đã dốc lòng học.
Đó cũng là khoảng thời gian trong nhà loạn nhất.
Châu Mẫn thường xuyên về nhà mẹ đẻ ăn cơm, kén cá chọn canh, cô cáu kỉnh với Châu Ngạn, Châu Ngạn mời người chuyên nấu cơm đến thì mới thôi.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra lúc đó cô cũng không ghê gớm lắm, lúc đối mặt với mẹ chồng và chị chồng, vốn không dám trực tiếp xung đột với họ. Lúc đó trong xương tủy cô vẫn luôn tự ti, nên mới dồn hết bất mãn cho Châu Ngạn.
Buổi sáng cũng chỉ có mỗi lúc ăn sáng là bận, sau khi xong việc, Tô Nam lập tức chạy đến bộ phận hậu cần.
Từ sau khi thanh niên tri thức quay về thành phố, những cương vị mới trong đơn vị đều được trẻ hóa.
Chuyện này là sao chứ?
Đợi khi cô tắt đèn nằm xuống một lát, Châu Ngạn lại duỗi tay sang đặt lên vai cô thăm dò ám chỉ. Tô Nam không nói gì, đã sắp ly hôn rồi, còn muốn làm lần cuối trước khi chia tay à?
Cũng không phải không được, nhưng mà nhớ đến chuyện đời trước cô ngửi thấy trên người Châu Ngạn có mùi hương giống mùi trên người thư ký nữ kia, cô bỗng cảm thấy hơi chê. Vì vậy trở mình âm thầm từ chối, kiên quyết không làm chuyện mà mình thấy không thoải mái.
Châu Ngạn chủ động thân mật thất bại, mấp máy môi.
Hôm sau, trời chưa sáng Tô Nam đã thức dậy.
Buổi sáng cần chuẩn bị bữa sáng cho xưởng, nên trời chưa sáng đã phải đi vào xưởng.
Châu Ngạn dậy sớm đưa cô đến đó, cãi nhau thì cãi nhau, chuyện thuộc về trách nhiệm thì không thể chậm trễ được. Mấy năm nay an ninh trong thành phố cũng không tốt lắm, Tô Nam lại xinh đẹp, đi đêm một mình không yên tâm.
Tô Nam ngồi ở ghế sau nghĩ, sau này ở lại trong xưởng vẫn sẽ tiện hơn.
Trên đường đi hai người cũng không nói gì, bây giờ trong đầu Tô Nam chỉ toàn nghĩ đến chuyện sau ly hôn, Châu Ngạn tập trung lái xe, trong lòng bốc lửa.
Bây giờ anh ta mới nhận ra, bản thân thà chịu Tô Nam cãi nhau ầm ĩ với anh, ít nhất còn nghe được giọng, biết trong lòng cô nghĩ gì, chứ không phải cứ im lặng không lên tiếng như vậy, cứ khiến người ta có cảm giác đấm vào bông vậy.
Đến cửa đơn vị, Tô Nam xuống xe, vừa định nhắc anh ta chuyện xin nghỉ đi ly hôn thì Châu Ngạn đã lái xe đi rồi.
Nhìn vẻ dồn sức đạp xe kia, nhìn là biết đang rất giận.
Tô Nam lắc đầu: “Đúng là còn trẻ mà, sao lại giận dữ vậy chứ?”
Buổi sáng nhà ăn chuẩn bị màn thầu và bánh mì hấp.
Tô Nam cuối cùng cũng nhận ra sở trường của mình, cô nhận ra bột mì mà mình làm khá đẹp. Cuộn tròn lại rất tinh tế.
Đẹp hơn những người khác làm nhiều, cô càng cảm thấy tin tưởng vào kế hoạch tương lai hơn.
Baà thím kia cũng rất ngạc nhiên nhìn cô.
“Tiểu Tô này, cháu còn có bản lĩnh này cơ à. Sao trước kia không thể hiện?” Thím Trần ngạc nhiên.
Trước kia Tô Nam không làm những việc này, chỉ hỗ trợ giúp đỡ mấy việc khác thôi.
Tô Nam cười nói: “Lúc nhìn mọi người làm, cháu âm thầm ghi nhớ, trước đây chưa học xong, ngại làm. Sau đó đã thử làm ở nhà, cảm thấy cũng ổn nên bây giờ mới dám làm.”
“Gì mà cũng ổn, tay cháu cũng khéo quá đấy.” Thím Lưu thật sự nhìn cô với ánh mắt khác. Thời buổi này con gái khéo tay ít lắm, con gái khéo tay cũng dễ gây thiện cảm với người khác.
Thím Cao trợn trắng mắt, thầm nghĩ có gì hơn người đâu chứ.
Một lát sau, đầu bếp cũng nhìn thấy tay nghề của Tô Nam, cũng kinh ngạc giơ ngón tay cái với cô. Nói là khả năng của cô ngang hàng với phó bếp ở tiệm cơm Quốc Doanh rồi.
Tô Nam khiêm tốn cười cười, thật sự là cô đã từng học. Sau khi Châu Ngạn gây dựng sự nghiệp thì rất bận, cô nghỉ việc, lại đúng lúc sinh con, vì thế dứt khoát ở nhà làm vợ toàn thời gian.
Mẹ chồng cô chê cô trình độ văn hóa thấp, không cho cô chăm sóc con, chỉ để cô làm việc nhà, làm mấy việc như giặt đồ nấu cơm.
Cha mẹ chồng lại kén ăn, cảm thấy một cô gái nông thôn như cô không nấu ăn ngon được, lúc đó vì không muốn người ta xem thường, cô đã dốc lòng học.
Đó cũng là khoảng thời gian trong nhà loạn nhất.
Châu Mẫn thường xuyên về nhà mẹ đẻ ăn cơm, kén cá chọn canh, cô cáu kỉnh với Châu Ngạn, Châu Ngạn mời người chuyên nấu cơm đến thì mới thôi.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra lúc đó cô cũng không ghê gớm lắm, lúc đối mặt với mẹ chồng và chị chồng, vốn không dám trực tiếp xung đột với họ. Lúc đó trong xương tủy cô vẫn luôn tự ti, nên mới dồn hết bất mãn cho Châu Ngạn.
Buổi sáng cũng chỉ có mỗi lúc ăn sáng là bận, sau khi xong việc, Tô Nam lập tức chạy đến bộ phận hậu cần.
Từ sau khi thanh niên tri thức quay về thành phố, những cương vị mới trong đơn vị đều được trẻ hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.