Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 38: Lời Hứa
Hồ Đồ
09/08/2023
Sau đó nghĩ, chẳng nhẽ đã nghĩ thông suốt, đến tìm cô làm thủ tục?
Tô Nam nhanh chóng dừng xe lại, đẩy đến chỗ anh ta: “Châu Ngạn, sao anh lại đến đây?”
Trong lòng anh ta nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí nghĩ đến việc làm sao để cứu vãn, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt tràn ngập nụ cười kia của Tô Nam, lòng anh ta bỗng lập tức chìm xuống.
Rời khỏi anh ta, cô vui vẻ như vậy sao?
Châu Ngạn định chất vấn cô, định trách cô, nhưng một câu cũng không dám nói.
Anh ta biết bản thân có nhiều vấn đề, không có tư cách này, nếu nói sai, bản thân và người nhà càng sai nhiều hơn.
“Tô Nam, chúng ta nói chuyện đi.”
Tô Nam hỏi anh mấy giờ rồi, vừa nghe thấy đã sắp năm giờ thì hơi sốt ruột: “Em không có thời gian, em phải làm việc. Anh không cần đi làm à?”
“Bây giờ anh không có tâm trạng làm việc.” Châu Ngạn nói: “Chỉ nói mấy câu thôi.”
“Được thôi.” Tô Nam cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Hai người đi đến một góc cạnh cửa lớn.
Châu Ngạn nhìn cô, trong lòng vô cùng khó chịu: “Tô Nam… Bây giờ em ở đâu? Hoàn cảnh thế nào, an ninh gần đó ổn chứ?”
“Những chuyện này anh không cần lo, đừng nói chuyện khác, anh đã suy nghĩ kỹ chuyện ly hôn chưa?” Tô Nam không muốn nói chuyện khác, dù sao cũng đã dọn đi, nói những chuyện khác cũng chỉ phí thời gian mà thôi.
Cô cũng không muốn để Châu Ngạn có ảo tưởng là có thể làm lành. Như vậy là lừa mình dối người.
Châu Ngạn lập tức im lặng.
Mấp máy môi một chút, anh ta nói: “Anh chỉ muốn biết em ở đâu, anh đã yên tâm rồi.”
“Châu Ngạn, chúng ta đã chia tay rồi. Nếu em đã đi rồi, sau này em sẽ dựa vào nỗ lực bản thân để sống. Châu Ngạn, chúng ta đều phải bắt đầu quen với cuộc sống không có nhau.”
Châu Ngạn định nói là không thể quen được, bây giờ anh không có lòng dạ làm gì khác, chỉ cảm thấy cuộc sống đã mất đi phương hướng.
Biết cô đã quyết tâm, cũng không nói những lời này. Anh ta hít sâu một hơi, hỏi: “Chuyện ly hôn của chúng ta, nhà em biết không?”
Tô Nam: “…”
Châu Ngạn nói: “Ly hôn là chuyện lớn, ít nhất người hai nhà đều phải biết. Dù thế nào cũng phải nói rõ một chuyện, chúng ta cũng không thể quá qua loa.”
Tô Nam cười lạnh: “Anh như vậy là đang cản trở em đúng không, anh cảm thấy người nhà em chắc chắn sẽ không đồng ý, có đúng không?”
Châu Ngạn nói: “Anh không nói vậy, anh chỉ muốn có trách nhiệm một chút thôi.”
Tô Nam lười cãi nhau với anh ta, tất nhiên cô biết người nhà cô sẽ không đồng ý, nên mới muốn nhanh chóng giải quyết, tiền trảm hậu tấu. Cứ ly hôn trước, sau đó sắp xếp sự nghiệp thỏa đáng, mới nói với người nhà, cứ như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Bây giờ Châu Ngạn lại đang gây phiền phức cho cô.
Châu Ngạn thấy Tô Nam tức giận, trong lòng cũng hơi nóng vội: “Tô Nam, anh không có ý gì khác. Lúc trước chúng ta kết hôn, mẹ em đã đặt tay em vào tay anh, nói sau này giao em cho anh. Bây giờ… Bây giờ em muốn đi, anh cũng phải nói với họ một tiếng.”
Tô Nam nghĩ nghĩ, sớm muộn gì cũng phải biết. Nói sớm hay nói muốn cũng đều phải nói. Chỉ khác nhau ở chỗ, mình có cách nào để thuyết phục người nhà mình không thôi.
Nghĩ đến sắc mặt của những người trong nhà Châu Ngạn, trong lòng Tô Nam lập tức nghĩ ra ý tưởng.
“Được thôi, anh nói cũng đúng. Em sẽ báo chuyện này cho họ biết. Nhưng nếu người nhà em đồng ý cho chúng ta ly hôn thì sao?”
Cô nhìn Châu Ngạn, không muốn chừa cho anh ta cơ hội.
Châu Ngạn siết chặt tay không nói gì.
“Anh sẽ không níu kéo nữa chứ?”
Tim Châu Ngạn như bị đâm vào, bây giờ anh ta đã trở thành phiền phức trong lòng Tô Nam.
Anh ta cười cười: “Vậy anh sẽ đồng ý.”
“Đã bàn xong rồi đó, cũng không thể lại thay đổi như lần trước.” Tô Nam nghiêm túc nhìn anh ta: “Đừng lại biến thành một trò cười nữa.”
Châu Ngạn gật đầu: “Đã hứa, chỉ cần… người nhà em đồng ý, anh sẽ đồng ý ly hôn.”
Hai người đã bàn xong, Tô Nam là người gọi điện thoại, cô lo là Châu Ngạn sẽ nói lung tung qua điện thoại, tự nói vẫn đáng tin hơn.
Cảm thấy mình ngày càng cách ngày ly hôn càng gần, Tô Nam cảm thấy vui sướng. Vào đơn vị cũng cười tủm tỉm.
Tô Nam nhanh chóng dừng xe lại, đẩy đến chỗ anh ta: “Châu Ngạn, sao anh lại đến đây?”
Trong lòng anh ta nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí nghĩ đến việc làm sao để cứu vãn, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt tràn ngập nụ cười kia của Tô Nam, lòng anh ta bỗng lập tức chìm xuống.
Rời khỏi anh ta, cô vui vẻ như vậy sao?
Châu Ngạn định chất vấn cô, định trách cô, nhưng một câu cũng không dám nói.
Anh ta biết bản thân có nhiều vấn đề, không có tư cách này, nếu nói sai, bản thân và người nhà càng sai nhiều hơn.
“Tô Nam, chúng ta nói chuyện đi.”
Tô Nam hỏi anh mấy giờ rồi, vừa nghe thấy đã sắp năm giờ thì hơi sốt ruột: “Em không có thời gian, em phải làm việc. Anh không cần đi làm à?”
“Bây giờ anh không có tâm trạng làm việc.” Châu Ngạn nói: “Chỉ nói mấy câu thôi.”
“Được thôi.” Tô Nam cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Hai người đi đến một góc cạnh cửa lớn.
Châu Ngạn nhìn cô, trong lòng vô cùng khó chịu: “Tô Nam… Bây giờ em ở đâu? Hoàn cảnh thế nào, an ninh gần đó ổn chứ?”
“Những chuyện này anh không cần lo, đừng nói chuyện khác, anh đã suy nghĩ kỹ chuyện ly hôn chưa?” Tô Nam không muốn nói chuyện khác, dù sao cũng đã dọn đi, nói những chuyện khác cũng chỉ phí thời gian mà thôi.
Cô cũng không muốn để Châu Ngạn có ảo tưởng là có thể làm lành. Như vậy là lừa mình dối người.
Châu Ngạn lập tức im lặng.
Mấp máy môi một chút, anh ta nói: “Anh chỉ muốn biết em ở đâu, anh đã yên tâm rồi.”
“Châu Ngạn, chúng ta đã chia tay rồi. Nếu em đã đi rồi, sau này em sẽ dựa vào nỗ lực bản thân để sống. Châu Ngạn, chúng ta đều phải bắt đầu quen với cuộc sống không có nhau.”
Châu Ngạn định nói là không thể quen được, bây giờ anh không có lòng dạ làm gì khác, chỉ cảm thấy cuộc sống đã mất đi phương hướng.
Biết cô đã quyết tâm, cũng không nói những lời này. Anh ta hít sâu một hơi, hỏi: “Chuyện ly hôn của chúng ta, nhà em biết không?”
Tô Nam: “…”
Châu Ngạn nói: “Ly hôn là chuyện lớn, ít nhất người hai nhà đều phải biết. Dù thế nào cũng phải nói rõ một chuyện, chúng ta cũng không thể quá qua loa.”
Tô Nam cười lạnh: “Anh như vậy là đang cản trở em đúng không, anh cảm thấy người nhà em chắc chắn sẽ không đồng ý, có đúng không?”
Châu Ngạn nói: “Anh không nói vậy, anh chỉ muốn có trách nhiệm một chút thôi.”
Tô Nam lười cãi nhau với anh ta, tất nhiên cô biết người nhà cô sẽ không đồng ý, nên mới muốn nhanh chóng giải quyết, tiền trảm hậu tấu. Cứ ly hôn trước, sau đó sắp xếp sự nghiệp thỏa đáng, mới nói với người nhà, cứ như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Bây giờ Châu Ngạn lại đang gây phiền phức cho cô.
Châu Ngạn thấy Tô Nam tức giận, trong lòng cũng hơi nóng vội: “Tô Nam, anh không có ý gì khác. Lúc trước chúng ta kết hôn, mẹ em đã đặt tay em vào tay anh, nói sau này giao em cho anh. Bây giờ… Bây giờ em muốn đi, anh cũng phải nói với họ một tiếng.”
Tô Nam nghĩ nghĩ, sớm muộn gì cũng phải biết. Nói sớm hay nói muốn cũng đều phải nói. Chỉ khác nhau ở chỗ, mình có cách nào để thuyết phục người nhà mình không thôi.
Nghĩ đến sắc mặt của những người trong nhà Châu Ngạn, trong lòng Tô Nam lập tức nghĩ ra ý tưởng.
“Được thôi, anh nói cũng đúng. Em sẽ báo chuyện này cho họ biết. Nhưng nếu người nhà em đồng ý cho chúng ta ly hôn thì sao?”
Cô nhìn Châu Ngạn, không muốn chừa cho anh ta cơ hội.
Châu Ngạn siết chặt tay không nói gì.
“Anh sẽ không níu kéo nữa chứ?”
Tim Châu Ngạn như bị đâm vào, bây giờ anh ta đã trở thành phiền phức trong lòng Tô Nam.
Anh ta cười cười: “Vậy anh sẽ đồng ý.”
“Đã bàn xong rồi đó, cũng không thể lại thay đổi như lần trước.” Tô Nam nghiêm túc nhìn anh ta: “Đừng lại biến thành một trò cười nữa.”
Châu Ngạn gật đầu: “Đã hứa, chỉ cần… người nhà em đồng ý, anh sẽ đồng ý ly hôn.”
Hai người đã bàn xong, Tô Nam là người gọi điện thoại, cô lo là Châu Ngạn sẽ nói lung tung qua điện thoại, tự nói vẫn đáng tin hơn.
Cảm thấy mình ngày càng cách ngày ly hôn càng gần, Tô Nam cảm thấy vui sướng. Vào đơn vị cũng cười tủm tỉm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.