Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm
Chương 44: Phối Đồ
Hồ Đồ
10/08/2023
Tô Nam thật là một người tinh mắt, cô rất biết phối hợp quần áo, dù là vải thô mặc lên người cũng đẹp hơn người khác. Nếu không sao lúc trước có thể khiến một người mắt nhìn lên trời như Châu Ngạn vừa gặp đã yêu? Sau đó vì cuộc sống êm đẹp, thường xuyên tiêu sang, lại còn tự mở cửa hàng về lĩnh vực này, tầm nhìn chắc chắn lại càng tăng lên.
Cô giúp Lâm Thu Yến phối một bộ, khiến hai mắt Lâm Thu Yến đều sáng lên.
Lâm Thu Yến cũng không dám tin cô đến từ nông thôn.
Tô Nam nói: “Là bà nội tôi hiểu biết rộng, ngày còn trẻ bà nội sống trong nhung lụa nên hiểu biết mấy cái này.
Trong lòng Lâm Thu Yến nói hóa ra là vậy.
“Sau này cùng đi dạo phố đi.” Lâm Thu Yến đề nghị nói: “Ngày thường không có việc gì tôi thường thích đi dạo. Cô có rảnh thì đi cùng chúng tôi. Mắt cô quá tinh, sau này tôi không sợ không chọn được quần áo.”
Tô Nam cười nói: “Được thôi, không thành vấn đề. Chỉ cần cô tin tôi là được.”
“Tin chứ tin chứ, mắt nhìn của cô rất được.”
Tô Nam nói: “Đợi một thời gian nữa trời lạnh một chút, tôi sẽ dạy cô vài cách thắt khăn lụa, đảm bảo cùng một bộ quần áo cô mặc sẽ có phong cách khác.”
Khiến lòng vô cùng Lâm Thu Yến kích động, hận không thể lập tức đi mua một chiếc khăn lụa đẹp.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc trung tâm thương mại phê duyệt nhập hàng, đồ tốt vẫn chưa được bày bán, muốn mua cũng không có kiểu dáng mới.
Tình bạn giữa con gái dễ xây dựng như vậy đấy, ăn bữa cơm, có sở thích chung là lập tức có thể khoác tay. Còn hẹn lần sau cùng đi dạo phố.
Cô cũng không vội vàng hỏi thăm tin tức từ chỗ Lâm Thu Yến, dù sao vẫn còn thời gian, nếu quá vội thì nhìn như là cố tình.
Ngày mai cô lại gọi điện thoại về nhà, xác định thời gian đi xe của bà với mẹ, sau đó sẽ hẹn thời gian với Châu Ngạn. Đúng rồi, còn phải đến lớn học ban đêm hỏi tình hình đăng ký, sắp khai giảng rồi. Nếu có thể đăng ký được, cô có thể bắt đầu đi học.
Xử lý xong từng việc một, càng về sau sẽ càng bận hơn, nhưng mà trong lòng Tô Nam càng cảm thấy thoải mái hơn.
Nói là làm, ngày hôm sau Tô Nam làm xong việc buổi sáng, lập tức chạy đến trường học của đơn vị ở bên cạnh hỏi thăm tình hình.
Từ sau khi kỳ thi đại học được mở lại, quốc gia ngày càng đánh giá cao những phần tử trí thức đến đỉnh điểm. Vì để thỏa mãn nhu cầu học tập của những quần chúng nhân dân không thể thi vào đại học, từ năm trước ở các thành phố lớn cả có nhiều mô hình trường học không chuyên.
Có đại học hàm thụ, đại học không chuyên, còn có các lớp học bổ túc cấp hai cấp ba.
Tô Nam không chỉ muốn có bằng cấp, mà còn hy vọng bản thân thật sự học được năng lực thật sự. Dù sao sau này cô cũng muốn tự làm cho chính mình, cũng không thể không có năng lực thật sự.
Không cần học cấp hai cấp ba vì cô không muốn thi đại học cho người trưởng thành, tuy rằng tuổi này vẫn có thể học đại học, nhưng mà cô không đợi nổi.
Trước tiên cứ học những thứ cần dùng đến trước, sau đó lại thông qua kỳ thi tự do lấy bằng, sau đó muốn học chuyên sâu gì đó vẫn còn kịp.
Bây giờ với điều kiện này của cô, vẫn cần nuôi sống chính mình trước, nâng cao năng lực kinh tế.
Tô Nam định đi học trường học mà xưởng dệt và xưởng quần áo liên hợp tổ chức giảng dạy.
Cô muốn đăng ký học chuyên ngành thiết kế thời trang.
Đó cũng là bước kế hoạch cho sự nghiệp sau này của cô.
Đời trước cô đã rất hứng thú với quần áo, lúc đó thích ăn diện cho bản thân. Sau đó lại học những mợ chủ bà chủ giàu có đó mở cửa hàng, cũng là cửa hàng quần áo.
Chỉ là lúc đó Tô Nam thật sự không biết cách buôn bán, cô chỉ biết phối quần áo như thế nào, những mặt khác đều không hiểu. Ví dụ như những kiểu quần áo khác nhau phải có dùng những nguyên liệu khác nhau mới dễ nhìn. Làm sao mới có thể phù hợp với số đo khách hàng.
Sau đó cô tự học, lại dùng tiền mời người trong nghề đến giúp đỡ tiệm, sau cùng mới chèo chống được cửa hàng.
Nên lúc đó mẹ của Châu Ngạn nói cô như vậy, cô cũng không phản bác, vì thật sự phần lớn đều do cô dựa vào tiền của Châu Ngạn mới gắng gượng được. Dựa vào bản thân sẽ không mở cửa hàng nổi.
Cô giúp Lâm Thu Yến phối một bộ, khiến hai mắt Lâm Thu Yến đều sáng lên.
Lâm Thu Yến cũng không dám tin cô đến từ nông thôn.
Tô Nam nói: “Là bà nội tôi hiểu biết rộng, ngày còn trẻ bà nội sống trong nhung lụa nên hiểu biết mấy cái này.
Trong lòng Lâm Thu Yến nói hóa ra là vậy.
“Sau này cùng đi dạo phố đi.” Lâm Thu Yến đề nghị nói: “Ngày thường không có việc gì tôi thường thích đi dạo. Cô có rảnh thì đi cùng chúng tôi. Mắt cô quá tinh, sau này tôi không sợ không chọn được quần áo.”
Tô Nam cười nói: “Được thôi, không thành vấn đề. Chỉ cần cô tin tôi là được.”
“Tin chứ tin chứ, mắt nhìn của cô rất được.”
Tô Nam nói: “Đợi một thời gian nữa trời lạnh một chút, tôi sẽ dạy cô vài cách thắt khăn lụa, đảm bảo cùng một bộ quần áo cô mặc sẽ có phong cách khác.”
Khiến lòng vô cùng Lâm Thu Yến kích động, hận không thể lập tức đi mua một chiếc khăn lụa đẹp.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc trung tâm thương mại phê duyệt nhập hàng, đồ tốt vẫn chưa được bày bán, muốn mua cũng không có kiểu dáng mới.
Tình bạn giữa con gái dễ xây dựng như vậy đấy, ăn bữa cơm, có sở thích chung là lập tức có thể khoác tay. Còn hẹn lần sau cùng đi dạo phố.
Cô cũng không vội vàng hỏi thăm tin tức từ chỗ Lâm Thu Yến, dù sao vẫn còn thời gian, nếu quá vội thì nhìn như là cố tình.
Ngày mai cô lại gọi điện thoại về nhà, xác định thời gian đi xe của bà với mẹ, sau đó sẽ hẹn thời gian với Châu Ngạn. Đúng rồi, còn phải đến lớn học ban đêm hỏi tình hình đăng ký, sắp khai giảng rồi. Nếu có thể đăng ký được, cô có thể bắt đầu đi học.
Xử lý xong từng việc một, càng về sau sẽ càng bận hơn, nhưng mà trong lòng Tô Nam càng cảm thấy thoải mái hơn.
Nói là làm, ngày hôm sau Tô Nam làm xong việc buổi sáng, lập tức chạy đến trường học của đơn vị ở bên cạnh hỏi thăm tình hình.
Từ sau khi kỳ thi đại học được mở lại, quốc gia ngày càng đánh giá cao những phần tử trí thức đến đỉnh điểm. Vì để thỏa mãn nhu cầu học tập của những quần chúng nhân dân không thể thi vào đại học, từ năm trước ở các thành phố lớn cả có nhiều mô hình trường học không chuyên.
Có đại học hàm thụ, đại học không chuyên, còn có các lớp học bổ túc cấp hai cấp ba.
Tô Nam không chỉ muốn có bằng cấp, mà còn hy vọng bản thân thật sự học được năng lực thật sự. Dù sao sau này cô cũng muốn tự làm cho chính mình, cũng không thể không có năng lực thật sự.
Không cần học cấp hai cấp ba vì cô không muốn thi đại học cho người trưởng thành, tuy rằng tuổi này vẫn có thể học đại học, nhưng mà cô không đợi nổi.
Trước tiên cứ học những thứ cần dùng đến trước, sau đó lại thông qua kỳ thi tự do lấy bằng, sau đó muốn học chuyên sâu gì đó vẫn còn kịp.
Bây giờ với điều kiện này của cô, vẫn cần nuôi sống chính mình trước, nâng cao năng lực kinh tế.
Tô Nam định đi học trường học mà xưởng dệt và xưởng quần áo liên hợp tổ chức giảng dạy.
Cô muốn đăng ký học chuyên ngành thiết kế thời trang.
Đó cũng là bước kế hoạch cho sự nghiệp sau này của cô.
Đời trước cô đã rất hứng thú với quần áo, lúc đó thích ăn diện cho bản thân. Sau đó lại học những mợ chủ bà chủ giàu có đó mở cửa hàng, cũng là cửa hàng quần áo.
Chỉ là lúc đó Tô Nam thật sự không biết cách buôn bán, cô chỉ biết phối quần áo như thế nào, những mặt khác đều không hiểu. Ví dụ như những kiểu quần áo khác nhau phải có dùng những nguyên liệu khác nhau mới dễ nhìn. Làm sao mới có thể phù hợp với số đo khách hàng.
Sau đó cô tự học, lại dùng tiền mời người trong nghề đến giúp đỡ tiệm, sau cùng mới chèo chống được cửa hàng.
Nên lúc đó mẹ của Châu Ngạn nói cô như vậy, cô cũng không phản bác, vì thật sự phần lớn đều do cô dựa vào tiền của Châu Ngạn mới gắng gượng được. Dựa vào bản thân sẽ không mở cửa hàng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.