Thập Niên 80: Nhật Kí Phấn Đấu Của Ninh Vân Tịch
Chương 10: Đòi Tiền
Phì Mẹ Hướng Thiện
01/04/2023
Nói xong, anh nhanh chóng quay người và rời đi.
Cả một đường bước đi rất nhanh, hai bàn tay của anh không khỏi siết chặt. Đối với một cô gái xinh đẹp như vậy, anh không thể làm ra loại chuyện lợi dụng người khác như vậy được.
Ninh Vân Tịch nhìn bóng người của anh đang xa dần, chỉ cảm thấy việc anh đột nhiên quay đầu rời đi, vừa nằm ngoài dự đoán của cô nhưng nó dường như nằm trong sự mong đợi. Đôi mắt cô tập trung vào quần áo trên người của anh, anh mặc chiếc quần dài màu xanh mà cô đã thấy anh mặc trước đây, chân đi đôi giày vải màu xanh lá cây và chiếc áo sơ mi công nhân rõ ràng là không vừa vặn với anh.
Đừng nói là không thể so được với những người đàn ông ở thế kỷ 21, cho dù là ở trong chính thời đại này, ăn mặc như thế, nhìn thế nào cũng là người vô cùng bần cùng, nghèo khổ.
Rõ ràng, những gì ba mẹ cô điều tra về gia đình anh về cơ bản đều là sự thật.
Nhưng mà có sao chứ? Ninh Vân Tịch suy nghĩ một chút, quyết định đi theo anh, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình, cô muốn tận lực giúp đỡ anh, cho dù là anh không dự tính cưới cô. Kết quả là, bước chân của anh nhanh như gió. Cô đuổi theo đến cổng trường, liền phát hiện bóng dáng anh đã biến mất.
“Này, Ninh Vân Tịch!"
Giọng nói hung ác và man rợ này khiến cơ thể Ninh Vân Tịch không tự chủ được run lên. Có thể thấy nguyên chủ đối với giọng nói này sợ hãi cỡ nào. Đó là ai?
Ninh Vân Tịch quay người lại, một lúc sau liền nhìn thấy một người đàn ông từ phía bên kia đường đi qua đây.
Dáng người có chút béo, rõ ràng còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ hơn Ninh Vân Tịch hai đến ba tuổi. Quả thực là như vậy, người đàn ông này là anh cả Ninh Vân Bảo của Ninh Vân Tịch, lớn hơn Ninh Vân Tịch ba tuổi.
Ninh Vân Bảo mới ngoài hai mươi, không học tốt giống như em gái, học hết tiểu học đã bỏ học. May mắn thay ông nội Ninh và ba Ninh đã sắp xếp cho gã một công việc. Hiện giờ gã làm công nhân bảo trì trong nhà máy mà bỗ Ninh đang làm việc. Nhưng làm công nhân sửa chữa rất mệt, vì vậy Ninh Vân Bảo vẫn luôn mặt dày mặt dạn ở nhà, cho rằng người nhà bạc đãi anh ta.
Con nhà người ta đến công trường làm việc còn có thể làm tiểu đội trưởng, sao anh ta lại chỉ có thể làm tạp vụ chứ. Cũng không nghĩ xem năng lực của người ta cao hơn bản thân bao nhiêu. Công việc làm ở công trường này của anh ta cũng là do ba Ninh biếu người ta hai điếu thuốc, người ta mới đồng ý nhận anh ta làm đồ đệ.
Ninh Vân Tịch tấm tắc, người anh trai này của cô, tên như nào người như vậy, thật sự là bảo bối trong nhà.
Vậy không biết hiện tại bảo bối của Ninh gia tìm cô làm gì?
Không đợi Ninh Vân Bảo đi đến trước mặt mình, Ninh Vân Tịch đã mở miệng chất vấn: “Anh không cần đi làm sao?”
Ninh Vân Bảo có lẽ không nghĩ tới em gái sẽ mở miệng trước. Trong ấn tượng từ trước đến nay em gái là một quả hồng mềm, chính là cái loại mặc kệ anh ta bóp để trút giận. Ninh Vân Bảo có chút sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói với Ninh Vân Tịch: “Hỏi cái gì mà hỏi, lấy tiền ra đây!”
Tiền? Trong đầu Ninh Vân Tịch nhảy ra mấy hình ảnh. Những hình ảnh trong ký ức của nguyên chủ nhìn thấy mà đau lòng, khiến cô lòng đầy căm phẫn, quay người liền muốn đi báo cảnh sát.
“Tao hỏi tiền của mày đâu?” Ninh Vân Bảo duỗi tay túm lấy thân hình mỏng manh của Ninh Vân Tịch.
Ninh Vân Tịch bị ép ngoảnh cổ lại nhìn anh cả: “Không có tiền.”
“Không có tiền cái gì? Mày lừa ai cũng đừng hòng lừa được tao, tao nói mày biết, Ninh Vân Tịch, mày đến trường đi học, chẳng lẽ mẹ lại không cho mày phí sinh hoạt?”
Cả một đường bước đi rất nhanh, hai bàn tay của anh không khỏi siết chặt. Đối với một cô gái xinh đẹp như vậy, anh không thể làm ra loại chuyện lợi dụng người khác như vậy được.
Ninh Vân Tịch nhìn bóng người của anh đang xa dần, chỉ cảm thấy việc anh đột nhiên quay đầu rời đi, vừa nằm ngoài dự đoán của cô nhưng nó dường như nằm trong sự mong đợi. Đôi mắt cô tập trung vào quần áo trên người của anh, anh mặc chiếc quần dài màu xanh mà cô đã thấy anh mặc trước đây, chân đi đôi giày vải màu xanh lá cây và chiếc áo sơ mi công nhân rõ ràng là không vừa vặn với anh.
Đừng nói là không thể so được với những người đàn ông ở thế kỷ 21, cho dù là ở trong chính thời đại này, ăn mặc như thế, nhìn thế nào cũng là người vô cùng bần cùng, nghèo khổ.
Rõ ràng, những gì ba mẹ cô điều tra về gia đình anh về cơ bản đều là sự thật.
Nhưng mà có sao chứ? Ninh Vân Tịch suy nghĩ một chút, quyết định đi theo anh, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình, cô muốn tận lực giúp đỡ anh, cho dù là anh không dự tính cưới cô. Kết quả là, bước chân của anh nhanh như gió. Cô đuổi theo đến cổng trường, liền phát hiện bóng dáng anh đã biến mất.
“Này, Ninh Vân Tịch!"
Giọng nói hung ác và man rợ này khiến cơ thể Ninh Vân Tịch không tự chủ được run lên. Có thể thấy nguyên chủ đối với giọng nói này sợ hãi cỡ nào. Đó là ai?
Ninh Vân Tịch quay người lại, một lúc sau liền nhìn thấy một người đàn ông từ phía bên kia đường đi qua đây.
Dáng người có chút béo, rõ ràng còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ hơn Ninh Vân Tịch hai đến ba tuổi. Quả thực là như vậy, người đàn ông này là anh cả Ninh Vân Bảo của Ninh Vân Tịch, lớn hơn Ninh Vân Tịch ba tuổi.
Ninh Vân Bảo mới ngoài hai mươi, không học tốt giống như em gái, học hết tiểu học đã bỏ học. May mắn thay ông nội Ninh và ba Ninh đã sắp xếp cho gã một công việc. Hiện giờ gã làm công nhân bảo trì trong nhà máy mà bỗ Ninh đang làm việc. Nhưng làm công nhân sửa chữa rất mệt, vì vậy Ninh Vân Bảo vẫn luôn mặt dày mặt dạn ở nhà, cho rằng người nhà bạc đãi anh ta.
Con nhà người ta đến công trường làm việc còn có thể làm tiểu đội trưởng, sao anh ta lại chỉ có thể làm tạp vụ chứ. Cũng không nghĩ xem năng lực của người ta cao hơn bản thân bao nhiêu. Công việc làm ở công trường này của anh ta cũng là do ba Ninh biếu người ta hai điếu thuốc, người ta mới đồng ý nhận anh ta làm đồ đệ.
Ninh Vân Tịch tấm tắc, người anh trai này của cô, tên như nào người như vậy, thật sự là bảo bối trong nhà.
Vậy không biết hiện tại bảo bối của Ninh gia tìm cô làm gì?
Không đợi Ninh Vân Bảo đi đến trước mặt mình, Ninh Vân Tịch đã mở miệng chất vấn: “Anh không cần đi làm sao?”
Ninh Vân Bảo có lẽ không nghĩ tới em gái sẽ mở miệng trước. Trong ấn tượng từ trước đến nay em gái là một quả hồng mềm, chính là cái loại mặc kệ anh ta bóp để trút giận. Ninh Vân Bảo có chút sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói với Ninh Vân Tịch: “Hỏi cái gì mà hỏi, lấy tiền ra đây!”
Tiền? Trong đầu Ninh Vân Tịch nhảy ra mấy hình ảnh. Những hình ảnh trong ký ức của nguyên chủ nhìn thấy mà đau lòng, khiến cô lòng đầy căm phẫn, quay người liền muốn đi báo cảnh sát.
“Tao hỏi tiền của mày đâu?” Ninh Vân Bảo duỗi tay túm lấy thân hình mỏng manh của Ninh Vân Tịch.
Ninh Vân Tịch bị ép ngoảnh cổ lại nhìn anh cả: “Không có tiền.”
“Không có tiền cái gì? Mày lừa ai cũng đừng hòng lừa được tao, tao nói mày biết, Ninh Vân Tịch, mày đến trường đi học, chẳng lẽ mẹ lại không cho mày phí sinh hoạt?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.