Thập Niên 80: Nhật Kí Phấn Đấu Của Ninh Vân Tịch
Chương 16: Thầy Tề
Phì Mẹ Hướng Thiện
02/04/2023
"Thầy Tề, năm nay thầy lại tiếp tục hướng dẫn lớp một nữa sao?”
"Đúng vậy, làm công việc giảng dạy lớp bé nhất, cũng không được nhận một bằng khen nào cả.”
Ninh Vân Tịch nghe giáo viên hướng dẫn tự chế giễu chính bản thân của mình.
Thầy nói rằng mệt mỏi nhất trong giai đoạn tiểu học có lẽ là đối mặt với kì thi chuyển tiếp từ năm lớp 5 đến năm lớp 6. Tuy nhiên, tình hình thực tế là những khó khăn khác nhau của học sinh lớp 1 trường tiểu học được so sánh với các thí sinh của kỳ thi tuyển sinh đại học. Sau khi hướng dẫn những học sinh cuối cấp xong thì giáo viên sẽ nhận được phần thưởng và bằng khen dành cho thành tích của họ, nhưng các giáo viên hướng dẫn lớp 1 trường tiểu học thì lại không hề có gì.
Xét theo kết quả này, Ninh Vân Tịch được xếp đến thực tập ở lớp 1 trường tiểu học, người ta nói rằng đó là do thành tích học tập kém ở trường trước đây cô ấy theo học, thực sự quả thật là như vậy.
Ninh Vân Tịch đi theo sau thầy giáo Tề.
Một nhóm giáo viên đang trò chuyện về các thực tập sinh mới trong văn phòng vì buổi chiều không có tiết. Nói về Lâm Du Đình và các sinh viên khác, nhưng không hề nói về Ninh Vân Tịch có lẽ bởi vì không hề có ai chú ý đến cô. Nhưng tiếng thở dài của thầy Tề là hoàn toàn là hiển nhiên, không có ai muốn hướng dẫn một sinh viên luôn đội sổ như vậy được.
“Thầy Tề, phụ huynh của học sinh thầy đang tìm thầy đấy.” Có người còn đang hét vào văn phòng kia kìa.
Thầy Tề nghe thấy, quay người đưa Ninh Vân Tịch đến phòng tiếp khách gặp gia đình của học sinh.
Bước vào phòng tiếp khách, Ninh Vân Tịch suýt chút nữa trượt chân té ngã.
Mặc dù linh cảm sẽ gặp lại anh nhưng không ngờ lại có thể đến nhanh như vậy, chỉ mới qua một buổi trưa thôi mà.
Khi Mạnh Thần Hạo quay đầu lại và nhìn thấy ánh mắt của cô, anh dường như còn ngạc nhiên hơn cả cô.
“Anh cả ơi.” Tiểu Ngũ giật giật lấy ống tay áo của anh.
Mạnh Thần Hạo chợt tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn chưa có thể ổn định được. Anh nhìn cô ôm chồng sách theo sau một giáo viên lớn tuổi đi vào phòng, điều này rõ ràng chứng tôi rằng cô sẽ làm cô giáo của hai đứa em của anh sao?
Kết quả là hai đứa em của anh quả thật đã trốn học!
Thật là khiến anh xấu hổ không nói nên lời trước mặt cô.
Mạnh Thần Hạo không tự chủ được bất giác lấy ngón tay tự chọc vào trán của mình, khiến bản thân có thể bình tĩnh được lại một chút.
Lúc này Ninh Vân Tịch đang đứng phía sau lưng thầy Tề, ánh mắt rơi vào hai đứa bé đang đứng bên cạnh của anh.
Anh đẹp trai như vậy thì tất nhiên những đứa em của anh cũng đẹp không kém gì anh rồi.
Đứa trẻ mười một tuổi đứng bên trái anh nhướng hai hàng lông mày anh dũng, đứa trẻ có khí phách hiên ngang, nhưng trên lông mày lại có khí chất lãng tử phong lưu lỗi lạc.
Nhìn qua cô bé bên phải anh, khoảng sáu tuổi, khoác trên vai một chiếc túi vải màu xanh lá cây, chiếc túi vải màu xanh là điển hình của học sinh thời đó, trên đó có viết dòng chữ phục vụ nhân dân, thêm vài ngôi sao năm cánh nhọn. Cũ lắm, chắc là của người khác để lại.
Cô bé có phần tóc mái hơi phồng, lộ rõ vẻ dí dỏm đáng yêu, có khuôn mặt ưa nhìn, một đôi mắt nhỏ trong veo sáng ngời, tròn xoe xoay tròn, làm cho Ninh Vân Tịch nhớ tới chú mèo cưng trong kiếp trước của cô.
Có thể nói, ngoại hình nổi bật của hai đứa trẻ giống hệt anh, khiến cho bộ quần áo trên người chúng trông có vẻ không phù hợp.
"Đúng vậy, làm công việc giảng dạy lớp bé nhất, cũng không được nhận một bằng khen nào cả.”
Ninh Vân Tịch nghe giáo viên hướng dẫn tự chế giễu chính bản thân của mình.
Thầy nói rằng mệt mỏi nhất trong giai đoạn tiểu học có lẽ là đối mặt với kì thi chuyển tiếp từ năm lớp 5 đến năm lớp 6. Tuy nhiên, tình hình thực tế là những khó khăn khác nhau của học sinh lớp 1 trường tiểu học được so sánh với các thí sinh của kỳ thi tuyển sinh đại học. Sau khi hướng dẫn những học sinh cuối cấp xong thì giáo viên sẽ nhận được phần thưởng và bằng khen dành cho thành tích của họ, nhưng các giáo viên hướng dẫn lớp 1 trường tiểu học thì lại không hề có gì.
Xét theo kết quả này, Ninh Vân Tịch được xếp đến thực tập ở lớp 1 trường tiểu học, người ta nói rằng đó là do thành tích học tập kém ở trường trước đây cô ấy theo học, thực sự quả thật là như vậy.
Ninh Vân Tịch đi theo sau thầy giáo Tề.
Một nhóm giáo viên đang trò chuyện về các thực tập sinh mới trong văn phòng vì buổi chiều không có tiết. Nói về Lâm Du Đình và các sinh viên khác, nhưng không hề nói về Ninh Vân Tịch có lẽ bởi vì không hề có ai chú ý đến cô. Nhưng tiếng thở dài của thầy Tề là hoàn toàn là hiển nhiên, không có ai muốn hướng dẫn một sinh viên luôn đội sổ như vậy được.
“Thầy Tề, phụ huynh của học sinh thầy đang tìm thầy đấy.” Có người còn đang hét vào văn phòng kia kìa.
Thầy Tề nghe thấy, quay người đưa Ninh Vân Tịch đến phòng tiếp khách gặp gia đình của học sinh.
Bước vào phòng tiếp khách, Ninh Vân Tịch suýt chút nữa trượt chân té ngã.
Mặc dù linh cảm sẽ gặp lại anh nhưng không ngờ lại có thể đến nhanh như vậy, chỉ mới qua một buổi trưa thôi mà.
Khi Mạnh Thần Hạo quay đầu lại và nhìn thấy ánh mắt của cô, anh dường như còn ngạc nhiên hơn cả cô.
“Anh cả ơi.” Tiểu Ngũ giật giật lấy ống tay áo của anh.
Mạnh Thần Hạo chợt tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn chưa có thể ổn định được. Anh nhìn cô ôm chồng sách theo sau một giáo viên lớn tuổi đi vào phòng, điều này rõ ràng chứng tôi rằng cô sẽ làm cô giáo của hai đứa em của anh sao?
Kết quả là hai đứa em của anh quả thật đã trốn học!
Thật là khiến anh xấu hổ không nói nên lời trước mặt cô.
Mạnh Thần Hạo không tự chủ được bất giác lấy ngón tay tự chọc vào trán của mình, khiến bản thân có thể bình tĩnh được lại một chút.
Lúc này Ninh Vân Tịch đang đứng phía sau lưng thầy Tề, ánh mắt rơi vào hai đứa bé đang đứng bên cạnh của anh.
Anh đẹp trai như vậy thì tất nhiên những đứa em của anh cũng đẹp không kém gì anh rồi.
Đứa trẻ mười một tuổi đứng bên trái anh nhướng hai hàng lông mày anh dũng, đứa trẻ có khí phách hiên ngang, nhưng trên lông mày lại có khí chất lãng tử phong lưu lỗi lạc.
Nhìn qua cô bé bên phải anh, khoảng sáu tuổi, khoác trên vai một chiếc túi vải màu xanh lá cây, chiếc túi vải màu xanh là điển hình của học sinh thời đó, trên đó có viết dòng chữ phục vụ nhân dân, thêm vài ngôi sao năm cánh nhọn. Cũ lắm, chắc là của người khác để lại.
Cô bé có phần tóc mái hơi phồng, lộ rõ vẻ dí dỏm đáng yêu, có khuôn mặt ưa nhìn, một đôi mắt nhỏ trong veo sáng ngời, tròn xoe xoay tròn, làm cho Ninh Vân Tịch nhớ tới chú mèo cưng trong kiếp trước của cô.
Có thể nói, ngoại hình nổi bật của hai đứa trẻ giống hệt anh, khiến cho bộ quần áo trên người chúng trông có vẻ không phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.