Thập Niên 80: Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 18
Sơn Tra Hoàn Tử
26/10/2022
Thấy vậy cô lập tức nở nụ cười với anh cả của nữ phụ: "Cám ơn anh cả."
Lâm Nghiên Xuân: "..." Chính là loại cảm giác kỳ quái này!
Bất quá không đợi anh suy nghĩ thêm cái gì, Tam Bảo và Tiểu Bảo chạy từng bước nhỏ vào phòng bếp la hét muốn Lâm Nghiên Thu đút cơm ăn.
Sau khi ăn cơm xong, hai mẹ con Lương Phượng Anh thừa dịp trời còn chưa tối quay trở về, Cao Quế Hương không biết từ lúc nào cũng đã ra khỏi cửa, trong nhà chỉ còn lại Lâm Nghiên Thu cùng bốn đầu củ cải.
Bình thường lúc này Đại Bảo sẽ mang theo em trai và em gái đi ra ngoài chơi một lát, có lẽ là do chuyện "bị mẹ vứt bỏ" làm cho sợ hãi, bốn đầu củ cải cũng thay đổi thái độ không đi ra ngoài, mà là luôn ở bên cạnh canh giữ mẹ của chúng, phòng ngừa cô chạy trốn.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Mắt to trợn mắt nhỏ một lát.
Cuối cùng, Lâm Nghiên Thu ho một tiếng nói: "Các bảo bối, hay là chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ nhé?"
Mắt thấy trời tối mà trong nhà không có điện, chỉ có một ngọn đèn dầu hỏa ở trên bàn Bát Tiên trong nhà chính.
Theo lời Nhị Bảo, nước để tắm là nước khi nấu cơm tối làm ấm lên, ngay trong "động nước" của bếp, đây là phương pháp mà người nông thôn vì muốn tiết kiệm củi lửa nghĩ ra.
Đó là một cái nồi sắt dùng xi măng và tro xây thành lỗ nước hình trụ, nước này có thể đủ cho bảy hoặc tám người tắm.
Ở nông thôn không có phòng tắm, mọi người đều dùng một chậu nước tùy tiện lau chùi, Lâm Nghiên Thu cảm thấy chịu không nổi, bây giờ là đầu mùa hè nên rất nóng, ít nhất cũng phải dùng xà phòng rồi xối nước chứ.
Còn có bốn đầu củ cải, cơ thể mỗi đứa đều dơ bẩn không giống nhau, cẩn thận ngửi còn có mùi hôi của mồ hôi.
Cô kéo tất cả chúng ra ngoài, cởi sạch quần áo rồi cho chúng đứng trong sân, sau đó cô lấy một cục xà phòng từ trong không gian ra chà từ đầu tới chân cho từng đứa một.
Là người hiện đại, Lâm Nghiên Thu rất chú ý bảo vệ sự riêng tư của Nhị Bảo.
Lâm Nghiên Xuân: "..." Chính là loại cảm giác kỳ quái này!
Bất quá không đợi anh suy nghĩ thêm cái gì, Tam Bảo và Tiểu Bảo chạy từng bước nhỏ vào phòng bếp la hét muốn Lâm Nghiên Thu đút cơm ăn.
Sau khi ăn cơm xong, hai mẹ con Lương Phượng Anh thừa dịp trời còn chưa tối quay trở về, Cao Quế Hương không biết từ lúc nào cũng đã ra khỏi cửa, trong nhà chỉ còn lại Lâm Nghiên Thu cùng bốn đầu củ cải.
Bình thường lúc này Đại Bảo sẽ mang theo em trai và em gái đi ra ngoài chơi một lát, có lẽ là do chuyện "bị mẹ vứt bỏ" làm cho sợ hãi, bốn đầu củ cải cũng thay đổi thái độ không đi ra ngoài, mà là luôn ở bên cạnh canh giữ mẹ của chúng, phòng ngừa cô chạy trốn.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Mắt to trợn mắt nhỏ một lát.
Cuối cùng, Lâm Nghiên Thu ho một tiếng nói: "Các bảo bối, hay là chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ nhé?"
Mắt thấy trời tối mà trong nhà không có điện, chỉ có một ngọn đèn dầu hỏa ở trên bàn Bát Tiên trong nhà chính.
Theo lời Nhị Bảo, nước để tắm là nước khi nấu cơm tối làm ấm lên, ngay trong "động nước" của bếp, đây là phương pháp mà người nông thôn vì muốn tiết kiệm củi lửa nghĩ ra.
Đó là một cái nồi sắt dùng xi măng và tro xây thành lỗ nước hình trụ, nước này có thể đủ cho bảy hoặc tám người tắm.
Ở nông thôn không có phòng tắm, mọi người đều dùng một chậu nước tùy tiện lau chùi, Lâm Nghiên Thu cảm thấy chịu không nổi, bây giờ là đầu mùa hè nên rất nóng, ít nhất cũng phải dùng xà phòng rồi xối nước chứ.
Còn có bốn đầu củ cải, cơ thể mỗi đứa đều dơ bẩn không giống nhau, cẩn thận ngửi còn có mùi hôi của mồ hôi.
Cô kéo tất cả chúng ra ngoài, cởi sạch quần áo rồi cho chúng đứng trong sân, sau đó cô lấy một cục xà phòng từ trong không gian ra chà từ đầu tới chân cho từng đứa một.
Là người hiện đại, Lâm Nghiên Thu rất chú ý bảo vệ sự riêng tư của Nhị Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.