Thập Niên 80: Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 2
Sơn Tra Hoàn Tử
12/09/2022
Lâm Nghiên Thu vốn không có kiên nhẫn đối với bọn trẻ con, vì vậy liền trực tiếp buông lời uy hiếp: “Đừng khóc, nếu còn khóc nữa coi chừng cô ném mấy đứa ra ngoài hết đấy.”
Bốn đầu củ cải nhỏ lập tức từ từ ngừng khóc, nhưng cái mũi vẫn còn sụt sịt không ngừng, cả đám cứ đứng đó khóc thút tha thút thít, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Nghiên Thu, giống như những đứa trẻ trong trại tị nạn vậy, nhìn qua cực kì đáng thương.
Lâm Nghiên Thu hài lòng, vỗ vỗ đầu cậu bé hỏi: “Tên của con là gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu bé như sắp khóc thêm lần nữa, Lâm Nghiên Thu vội vàng nói: “Cô…à… mẹ có chút đau đầu, không nhớ được cái gì, con nhắc nhở cho mẹ một chút, biết đâu mẹ sẽ sớm nhớ ra.”
Cậu bé mím chặt môi, cố nín khóc sau đó nhẹ giọng đáp: “Đại Bảo, mẹ, con là Đại Bảo.”
Lâm Nghiên Thu à một tiếng, lại chỉ cô nhóc bên cạnh: “Còn bé này thì sao?”
Cô bé nhỏ giọng nói: “Con là Nhị Bảo ạ.”
Lâm Nghiên Thu gật gù, lại nhìn sang hai đứa trẻ sinh đôi còn đang chảy nước mũi thò lò ở bên cạnh, nói: “Vậy hai nhóc này hẳn là Tam Bảo và Tứ Bảo phải không?”
Cô bé bế một trong hai nhóc lên, sửa lại lời cô cho đúng: “Đây là Tiểu Bảo ạ.”
Lại chỉ một nhóc khác giống y như đúc đang đứng ở bên cạnh: “Em ấy mới là Tam Bảo.”
Lâm Nghiên Thu liền bật cười ha hả, trong mắt cô thì hai nhóc con này y chang nhau, dù sao cũng không phân biệt được.
Cô nhấc chăn bông và ra khỏi giường, sau đó lại thấy một cuốn lịch giấy treo trên tủ, lật ra vài tờ xem thử thì thấy là ngày 28 tháng 5 năm 1979.
Lâm Nghiên Thu liền đóng băng ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên bước vào trong phòng, trên đầu bà ấy quấn một cái khăn màu trắng, thấy Lâm Nghiên Thu đã tỉnh liền tiến lên kéo lấy tay cô.
“Bác là ai, sao lại véo tay tôi?”
Lâm Nghiên Thu vội vàng che tay né tránh, trợn to mắt không thể tin được.
“Cái gì cơ? Mẹ là mẹ của con đây! Con bé chết tiệt này, nhảy xuống sông làm nước tràn vô não, giờ còn không nhận ra mẹ ruột mình hả!?”
Bốn đầu củ cải nhỏ lập tức từ từ ngừng khóc, nhưng cái mũi vẫn còn sụt sịt không ngừng, cả đám cứ đứng đó khóc thút tha thút thít, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Nghiên Thu, giống như những đứa trẻ trong trại tị nạn vậy, nhìn qua cực kì đáng thương.
Lâm Nghiên Thu hài lòng, vỗ vỗ đầu cậu bé hỏi: “Tên của con là gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu bé như sắp khóc thêm lần nữa, Lâm Nghiên Thu vội vàng nói: “Cô…à… mẹ có chút đau đầu, không nhớ được cái gì, con nhắc nhở cho mẹ một chút, biết đâu mẹ sẽ sớm nhớ ra.”
Cậu bé mím chặt môi, cố nín khóc sau đó nhẹ giọng đáp: “Đại Bảo, mẹ, con là Đại Bảo.”
Lâm Nghiên Thu à một tiếng, lại chỉ cô nhóc bên cạnh: “Còn bé này thì sao?”
Cô bé nhỏ giọng nói: “Con là Nhị Bảo ạ.”
Lâm Nghiên Thu gật gù, lại nhìn sang hai đứa trẻ sinh đôi còn đang chảy nước mũi thò lò ở bên cạnh, nói: “Vậy hai nhóc này hẳn là Tam Bảo và Tứ Bảo phải không?”
Cô bé bế một trong hai nhóc lên, sửa lại lời cô cho đúng: “Đây là Tiểu Bảo ạ.”
Lại chỉ một nhóc khác giống y như đúc đang đứng ở bên cạnh: “Em ấy mới là Tam Bảo.”
Lâm Nghiên Thu liền bật cười ha hả, trong mắt cô thì hai nhóc con này y chang nhau, dù sao cũng không phân biệt được.
Cô nhấc chăn bông và ra khỏi giường, sau đó lại thấy một cuốn lịch giấy treo trên tủ, lật ra vài tờ xem thử thì thấy là ngày 28 tháng 5 năm 1979.
Lâm Nghiên Thu liền đóng băng ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên bước vào trong phòng, trên đầu bà ấy quấn một cái khăn màu trắng, thấy Lâm Nghiên Thu đã tỉnh liền tiến lên kéo lấy tay cô.
“Bác là ai, sao lại véo tay tôi?”
Lâm Nghiên Thu vội vàng che tay né tránh, trợn to mắt không thể tin được.
“Cái gì cơ? Mẹ là mẹ của con đây! Con bé chết tiệt này, nhảy xuống sông làm nước tràn vô não, giờ còn không nhận ra mẹ ruột mình hả!?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.