Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 23: Bạn Cùng Lớp Tới
Giang Kim Cửu
30/04/2024
"Nhớ mà, nhớ mà, tôi chắc chắn nhớ, lần trước đến cũng là đi như này."
Mặc dù miệng thì nói thế nhưng thật ra Lý Đạt cũng không chắc lắm, dáo dác nhìn xung quanh.
Học kỳ trước, bạn cùng lớp Tô Đồng liên tục phát sốt, thầy giáo lo lắng cho sức khỏe của cô, duyệt cho cô nghỉ mười ngày để về nhà nghỉ ngơi.
Với tư cách là lớp trưởng và là "đồng hương" cùng một trấn với Tô Đồng, cậu ta đã tự xung phong đưa cô về nhà.
Vậy nên cậu ta đúng thật đã đến thôn Ngụy Gia một lần, nhưng đường đi ở nông thôn quá giống nhau.
Sau khi đi lòng vòng vài con đường, cậu ta cũng không dám bảo đảm mình có đi sai đường hay không.
Cậu ta nóng lòng muốn tìm một người để hỏi thăm, nhưng cũng không quên an ủi bạn cùng lớp đi chung với mình: "Đặng Vỹ, đừng hoảng sợ, tôi đảm bảo sẽ không dẫn cậu đi lạc."
Dường như ông trời đã nghe thấy sự cầu cứu của Lý Đạt, ngay sau đó đã có một ông chú lái xe bò cộc cộc cộc đi về phía bọn họ.
Khuôn mặt căng thẳng của Lý Đạt cuối cùng cũng nở nụ cười, vội vàng chạy tới hỏi: "Chú ơi, có phải đến thôn Ngụy Gia là đi theo hướng này không?"
Đặng Vỹ ở bên cạnh nghe được lời này:
…Giỏi lắm Lý Đạt, cậu dám nói sẽ không dẫn tôi đi lạc, thì ra cậu thật sự không biết đi như thế nào.
Ông chú là một người dân ở thôn Ngụy Gia, buổi sáng thì giúp người dân vận chuyển ngô vào thị trấn để bán, bây giờ đang trở về.
Nghe Lý Đạt hỏi, ông ta mỉm cười nói: "Đúng thế, là hướng này, nhưng mà vẫn phải đi mấy dặm nữa."
Nghe thấy vẫn còn xa như vậy, trong mắt Lý Đạt và Đặng Vỹ thoáng vẻ thất vọng.
Ông chú lại hỏi bọn họ: "Các cậu từ đâu đến? Đến thôn Ngụy Gia làm gì?"
Lý Đạt giải thích: "Bọn cháu ở trên trấn, đến thôn Ngụy Gia tìm bạn học ạ."
"Bạn học của cậu tên là gì? Không phải ông chú này khoác lác nhưng tôi đã sống ở thôn Ngụy Gia này hơn sáu mươi năm, không có ai trong thôn mà tôi không biết cả."
"Người bạn cùng lớp mà chúng cháu đang tìm tên là Tô Đồng ạ."
"Ồ, cô nhóc nhà Quang Lượng à, tôi có biết. Nếu như hai cậu không ngại xe bò của tôi bẩn thỉu thì tôi có thể cho hai cậu đi nhờ."
Ông chú nhìn quần áo của hai người này thì biết chắc chắn bọn họ là trẻ con trên thị trấn, có lẽ chưa từng đi xe bò bao giờ.
Hơn nữa, xe bò của ông ta thường dùng để vận chuyển đồ đạc, khó tránh khỏi hơi dơ bẩn.
Lý Đạt và Đặng Vỹ đã đi bộ gần một giờ, còn phải đi mấy dặm nữa mới đến thôn Ngụy Gia, trời lại càng ngày càng nóng.
Thế là, hai người vui vẻ đón nhận ý tốt của ông chú, hào hứng nhảy lên xe bò.
Mặc dù xe bò di chuyển không nhanh lắm nhưng không cần đi bộ nên cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù miệng thì nói thế nhưng thật ra Lý Đạt cũng không chắc lắm, dáo dác nhìn xung quanh.
Học kỳ trước, bạn cùng lớp Tô Đồng liên tục phát sốt, thầy giáo lo lắng cho sức khỏe của cô, duyệt cho cô nghỉ mười ngày để về nhà nghỉ ngơi.
Với tư cách là lớp trưởng và là "đồng hương" cùng một trấn với Tô Đồng, cậu ta đã tự xung phong đưa cô về nhà.
Vậy nên cậu ta đúng thật đã đến thôn Ngụy Gia một lần, nhưng đường đi ở nông thôn quá giống nhau.
Sau khi đi lòng vòng vài con đường, cậu ta cũng không dám bảo đảm mình có đi sai đường hay không.
Cậu ta nóng lòng muốn tìm một người để hỏi thăm, nhưng cũng không quên an ủi bạn cùng lớp đi chung với mình: "Đặng Vỹ, đừng hoảng sợ, tôi đảm bảo sẽ không dẫn cậu đi lạc."
Dường như ông trời đã nghe thấy sự cầu cứu của Lý Đạt, ngay sau đó đã có một ông chú lái xe bò cộc cộc cộc đi về phía bọn họ.
Khuôn mặt căng thẳng của Lý Đạt cuối cùng cũng nở nụ cười, vội vàng chạy tới hỏi: "Chú ơi, có phải đến thôn Ngụy Gia là đi theo hướng này không?"
Đặng Vỹ ở bên cạnh nghe được lời này:
…Giỏi lắm Lý Đạt, cậu dám nói sẽ không dẫn tôi đi lạc, thì ra cậu thật sự không biết đi như thế nào.
Ông chú là một người dân ở thôn Ngụy Gia, buổi sáng thì giúp người dân vận chuyển ngô vào thị trấn để bán, bây giờ đang trở về.
Nghe Lý Đạt hỏi, ông ta mỉm cười nói: "Đúng thế, là hướng này, nhưng mà vẫn phải đi mấy dặm nữa."
Nghe thấy vẫn còn xa như vậy, trong mắt Lý Đạt và Đặng Vỹ thoáng vẻ thất vọng.
Ông chú lại hỏi bọn họ: "Các cậu từ đâu đến? Đến thôn Ngụy Gia làm gì?"
Lý Đạt giải thích: "Bọn cháu ở trên trấn, đến thôn Ngụy Gia tìm bạn học ạ."
"Bạn học của cậu tên là gì? Không phải ông chú này khoác lác nhưng tôi đã sống ở thôn Ngụy Gia này hơn sáu mươi năm, không có ai trong thôn mà tôi không biết cả."
"Người bạn cùng lớp mà chúng cháu đang tìm tên là Tô Đồng ạ."
"Ồ, cô nhóc nhà Quang Lượng à, tôi có biết. Nếu như hai cậu không ngại xe bò của tôi bẩn thỉu thì tôi có thể cho hai cậu đi nhờ."
Ông chú nhìn quần áo của hai người này thì biết chắc chắn bọn họ là trẻ con trên thị trấn, có lẽ chưa từng đi xe bò bao giờ.
Hơn nữa, xe bò của ông ta thường dùng để vận chuyển đồ đạc, khó tránh khỏi hơi dơ bẩn.
Lý Đạt và Đặng Vỹ đã đi bộ gần một giờ, còn phải đi mấy dặm nữa mới đến thôn Ngụy Gia, trời lại càng ngày càng nóng.
Thế là, hai người vui vẻ đón nhận ý tốt của ông chú, hào hứng nhảy lên xe bò.
Mặc dù xe bò di chuyển không nhanh lắm nhưng không cần đi bộ nên cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.