Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 42: Bí Mật Nhỏ
Giang Kim Cửu
04/05/2024
Mặc dù nhiều năm qua cậu chưa từng nói gì, nhưng thật ra trong lòng cậu cũng rất không cam lòng phải không?
Tô Đồng bỗng nhiên có chút thương cảm cho Ngụy Quang Lượng, và những người như Ngụy Quang Lượng.
"Cậu ơi, để cháu dẫn cậu đến nhà ăn trường học của chúng cháu ăn cơm nhé, vừa hay bây giờ đến giờ cơm rồi."
"Không cần không cần, cậu không đói."
Quả nhiên Ngụy Quang Lượng đã từ chối, nhưng Tô Đồng không cho phép, cô kéo tay cậu mình đi về hướng nhà ăn.
Cô biết từ thôn Ngụy Gia tới đây xa như thế nào, có thể đến vào giờ này thì chắc chắn cậu đã đi từ lúc trời còn chưa sáng.
Với tính tình tiết kiệm của cậu mình thì chắc chắn trên đường cũng sẽ không ăn gì cả.
"Cậu, cậu nếm thử đồ ăn ở trường học của cháu đi, đến lúc cháu tốt nghiệp, có muốn thử thì cũng không còn cơ hội nữa đâu."
Có thể là câu nói này của cô đã khiến Ngụy Quang Lượng xúc động, cũng có thể là do thái độ của Tô Đồng quá mức kiên quyết, nên cuối cùng Ngụy Quang Lượng vẫn đi theo Tô Đồng vào nhà ăn.
Bình thường Tô Đồng thích tách đồ ăn ra ăn riêng, cho nên cô có hai hộp cơm bằng nhôm.
Sau khi lấy hai hộp cơm trưa từ trên kệ trong nhà ăn xuống, cô đưa cho Ngụy Quang Lượng một cái rồi dẫn ông ta đi xếp hàng mua cơm, lấy đồ ăn.
Sau khi lấy xong đồ ăn rồi ngồi xuống, Ngụy Quang Lượng cười nói: "Coi như cậu cũng đã trải nghiệm cuộc sống của sinh viên một lần."
Tô Đồng cười hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
Ngụy Quang Lượng cười ha hả ăn miếng đầu tiên, sau đó lập tức gật đầu: "Ừm, ăn ngon, ngon hơn mợ cháu nấu nhiều."
"Cậu, cậu về nhà không thể nói như vậy đâu, không cẩn thận thì mợ sẽ cho cậu ngủ trên sàn nhà đấy."
"Đương nhiên cậu sẽ không nói, lúc nào về cháu cũng không được nói cho mợ."
"Đương nhiên, đây là bí mật nhỏ của chúng ta."
Cậu cháu hai người vui vẻ ăn cơm trưa xong, Ngụy Quang Lượng vội vàng trở về.
Mặc dù Tô Đồng cảm thấy vừa đi vừa về trong ngày như vậy rất mệt mỏi, thế nhưng cô biết mình ngăn không được cậu.
Trước khi đi, Ngụy Quang Lượng móc từ trong túi ra năm tờ mười đồng.
"Đồng Đồng, ở trường học đừng quá tiết kiệm, nên ăn một chút."
Cô nghĩ đến chuyện cậu đi xa như vậy để đưa quần áo cho mình, không nỡ ở lại nhà khách một đêm nhưng lại đưa cho mình một lúc năm mươi đồng, mũi Tô Đồng chua xót.
"Cậu à, cháu không dùng đến nhiều như vậy đâu. Tiền sinh hoạt mà cậu mợ cho lúc khai giảng vẫn còn nhiều lắm."
Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tô Đồng cầm hai mươi đồng, mạnh nhét ba mươi đồng còn lại trở về.
Ánh mắt Ngụy Quang Lượng lấp lóe muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài.
Những hành vi bất thường này kết hợp với nhau, khiến Tô Đồng nhận ra có gì đó không ổn.
"Cậu, có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Tô Đồng bỗng nhiên có chút thương cảm cho Ngụy Quang Lượng, và những người như Ngụy Quang Lượng.
"Cậu ơi, để cháu dẫn cậu đến nhà ăn trường học của chúng cháu ăn cơm nhé, vừa hay bây giờ đến giờ cơm rồi."
"Không cần không cần, cậu không đói."
Quả nhiên Ngụy Quang Lượng đã từ chối, nhưng Tô Đồng không cho phép, cô kéo tay cậu mình đi về hướng nhà ăn.
Cô biết từ thôn Ngụy Gia tới đây xa như thế nào, có thể đến vào giờ này thì chắc chắn cậu đã đi từ lúc trời còn chưa sáng.
Với tính tình tiết kiệm của cậu mình thì chắc chắn trên đường cũng sẽ không ăn gì cả.
"Cậu, cậu nếm thử đồ ăn ở trường học của cháu đi, đến lúc cháu tốt nghiệp, có muốn thử thì cũng không còn cơ hội nữa đâu."
Có thể là câu nói này của cô đã khiến Ngụy Quang Lượng xúc động, cũng có thể là do thái độ của Tô Đồng quá mức kiên quyết, nên cuối cùng Ngụy Quang Lượng vẫn đi theo Tô Đồng vào nhà ăn.
Bình thường Tô Đồng thích tách đồ ăn ra ăn riêng, cho nên cô có hai hộp cơm bằng nhôm.
Sau khi lấy hai hộp cơm trưa từ trên kệ trong nhà ăn xuống, cô đưa cho Ngụy Quang Lượng một cái rồi dẫn ông ta đi xếp hàng mua cơm, lấy đồ ăn.
Sau khi lấy xong đồ ăn rồi ngồi xuống, Ngụy Quang Lượng cười nói: "Coi như cậu cũng đã trải nghiệm cuộc sống của sinh viên một lần."
Tô Đồng cười hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
Ngụy Quang Lượng cười ha hả ăn miếng đầu tiên, sau đó lập tức gật đầu: "Ừm, ăn ngon, ngon hơn mợ cháu nấu nhiều."
"Cậu, cậu về nhà không thể nói như vậy đâu, không cẩn thận thì mợ sẽ cho cậu ngủ trên sàn nhà đấy."
"Đương nhiên cậu sẽ không nói, lúc nào về cháu cũng không được nói cho mợ."
"Đương nhiên, đây là bí mật nhỏ của chúng ta."
Cậu cháu hai người vui vẻ ăn cơm trưa xong, Ngụy Quang Lượng vội vàng trở về.
Mặc dù Tô Đồng cảm thấy vừa đi vừa về trong ngày như vậy rất mệt mỏi, thế nhưng cô biết mình ngăn không được cậu.
Trước khi đi, Ngụy Quang Lượng móc từ trong túi ra năm tờ mười đồng.
"Đồng Đồng, ở trường học đừng quá tiết kiệm, nên ăn một chút."
Cô nghĩ đến chuyện cậu đi xa như vậy để đưa quần áo cho mình, không nỡ ở lại nhà khách một đêm nhưng lại đưa cho mình một lúc năm mươi đồng, mũi Tô Đồng chua xót.
"Cậu à, cháu không dùng đến nhiều như vậy đâu. Tiền sinh hoạt mà cậu mợ cho lúc khai giảng vẫn còn nhiều lắm."
Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tô Đồng cầm hai mươi đồng, mạnh nhét ba mươi đồng còn lại trở về.
Ánh mắt Ngụy Quang Lượng lấp lóe muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài.
Những hành vi bất thường này kết hợp với nhau, khiến Tô Đồng nhận ra có gì đó không ổn.
"Cậu, có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.