Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 35: Hỏi Gì Mà Chính Xác Thế
Giang Kim Cửu
02/05/2024
Đến nhà hàng quốc doanh, Lục Nhất Thành vẫn đặt một phòng kín như cũ.
Giống như lần trước, ngồi vào chỗ xong anh bảo Tô Đồng muốn ăn gì thì gọi món đó.
Trước lạ sau quen, lần này Tô Đồng gọi món không ngần ngại nữa.
Nhưng mà chỉ có hai người ăn, cô vẫn phải kiểm soát khẩu phần vừa đủ.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ rời đi.
Tô Đồng tưởng anh sẽ chủ động nói tìm mình có việc gì, nhưng lại chỉ uống trà.
"Anh rể, anh đến trường tìm em có việc gì hả?" Cuối cùng vẫn là Tô Đồng mở lời trước.
Một câu anh rể này khiến Lục Nhất Thành đang bưng ly nước phải ngưng lại.
Nhưng mà con người anh trước giờ không để lộ bản thân quá nhiều, thản nhiên nói: "Không gấp, cứ ăn cơm đã rồi nói."
Tô Đồng gật đầu, cô nghĩ thế cũng được, lỡ nói chuyện không vui lại mất hứng ăn.
Không nói việc chính, vậy thì tám nhảm thôi.
Nhớ đến Tôn Hồng Mai nói với mình Lục Mẫn có chuyện, cô hỏi: "Dạo này Mẫn Nhi có khỏe không?"
"Cũng khá ổn, trong nhà có dì bảo mẫu chăm sóc riêng mà."
"Dù gì bảo mẫu cũng chỉ là người làm, vẫn cần người nhà phải bầu bạn nhiều hơn."
Lục Nhất Thành thông minh, chỉ một câu này thôi đã đoán được Tô Đồng có lẽ đã biết tình hình của đứa nhỏ từ chỗ cậu mợ rồi, anh hỏi thẳng: "Em biết tình hình của Mẫn Nhi rồi à?"
Thẳng thắn như vậy rồi, Tô Đồng muốn giả vờ không biết cũng không được, hơn nữa cô cũng không cần phải giả vờ không biết.
"Vâng, mợ có nói qua với em."
Nhưng vừa dứt lời cô lại hối hận, đáng lẽ không nên nói "em".
Với độ thông minh của Lục Nhất Thành, nghĩ theo hướng đó chắc chắn sẽ biết tại sao Tôn Hồng Mai lại nói với cô.
Nói chuyện với người quá thông minh, đúng là không thể không dùng hết hai trăm phần trăm nơron não mà.
Quả nhiên, Lục Nhất Thành lại hỏi tiếp.
"Có phải mẹ vợ nói với em, muốn em kết hôn với anh?"
Tô Đồng âm thầm cắn lưỡi, coi câu hỏi này đi, hỏi gì mà chính xác thế.
Cũng may nhà hàng quốc doanh lên món nhanh, anh vừa nói xong câu này chưa bao lâu bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Sau đó nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào, hai người cũng tự nhiên dừng nói chuyện.
"Ăn cơm trước đi."
Thuận theo câu này của Lục Nhất Thành, hai người bắt đầu im lặng ăn cơm.
Mặc dù Lục Nhất Thành ngồi trước mặt rất xa lạ, nhưng Tô Đồng không có gì gượng gạo cả.
Đứng trước ẩm thực, cô luôn tập trung hết mức.
Trải qua hai lần ăn cơm với Lục Nhất Thành, Tô Đồng cảm nhận được sâu sắc nhất là, cho dù là thời đại vật chất thiếu thốn hay thời đại sung túc đủ đầy, phải là người có tiền mới dễ dàng được thưởng thức mỹ vị.
Giống như lần trước, ngồi vào chỗ xong anh bảo Tô Đồng muốn ăn gì thì gọi món đó.
Trước lạ sau quen, lần này Tô Đồng gọi món không ngần ngại nữa.
Nhưng mà chỉ có hai người ăn, cô vẫn phải kiểm soát khẩu phần vừa đủ.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ rời đi.
Tô Đồng tưởng anh sẽ chủ động nói tìm mình có việc gì, nhưng lại chỉ uống trà.
"Anh rể, anh đến trường tìm em có việc gì hả?" Cuối cùng vẫn là Tô Đồng mở lời trước.
Một câu anh rể này khiến Lục Nhất Thành đang bưng ly nước phải ngưng lại.
Nhưng mà con người anh trước giờ không để lộ bản thân quá nhiều, thản nhiên nói: "Không gấp, cứ ăn cơm đã rồi nói."
Tô Đồng gật đầu, cô nghĩ thế cũng được, lỡ nói chuyện không vui lại mất hứng ăn.
Không nói việc chính, vậy thì tám nhảm thôi.
Nhớ đến Tôn Hồng Mai nói với mình Lục Mẫn có chuyện, cô hỏi: "Dạo này Mẫn Nhi có khỏe không?"
"Cũng khá ổn, trong nhà có dì bảo mẫu chăm sóc riêng mà."
"Dù gì bảo mẫu cũng chỉ là người làm, vẫn cần người nhà phải bầu bạn nhiều hơn."
Lục Nhất Thành thông minh, chỉ một câu này thôi đã đoán được Tô Đồng có lẽ đã biết tình hình của đứa nhỏ từ chỗ cậu mợ rồi, anh hỏi thẳng: "Em biết tình hình của Mẫn Nhi rồi à?"
Thẳng thắn như vậy rồi, Tô Đồng muốn giả vờ không biết cũng không được, hơn nữa cô cũng không cần phải giả vờ không biết.
"Vâng, mợ có nói qua với em."
Nhưng vừa dứt lời cô lại hối hận, đáng lẽ không nên nói "em".
Với độ thông minh của Lục Nhất Thành, nghĩ theo hướng đó chắc chắn sẽ biết tại sao Tôn Hồng Mai lại nói với cô.
Nói chuyện với người quá thông minh, đúng là không thể không dùng hết hai trăm phần trăm nơron não mà.
Quả nhiên, Lục Nhất Thành lại hỏi tiếp.
"Có phải mẹ vợ nói với em, muốn em kết hôn với anh?"
Tô Đồng âm thầm cắn lưỡi, coi câu hỏi này đi, hỏi gì mà chính xác thế.
Cũng may nhà hàng quốc doanh lên món nhanh, anh vừa nói xong câu này chưa bao lâu bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Sau đó nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào, hai người cũng tự nhiên dừng nói chuyện.
"Ăn cơm trước đi."
Thuận theo câu này của Lục Nhất Thành, hai người bắt đầu im lặng ăn cơm.
Mặc dù Lục Nhất Thành ngồi trước mặt rất xa lạ, nhưng Tô Đồng không có gì gượng gạo cả.
Đứng trước ẩm thực, cô luôn tập trung hết mức.
Trải qua hai lần ăn cơm với Lục Nhất Thành, Tô Đồng cảm nhận được sâu sắc nhất là, cho dù là thời đại vật chất thiếu thốn hay thời đại sung túc đủ đầy, phải là người có tiền mới dễ dàng được thưởng thức mỹ vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.