Thập Niên 80: Nhật Ký Làm Mẹ Kế
Chương 47: Mợ Tới
Giang Kim Cửu
04/05/2024
Sở dĩ hôm nay Tôn Hồng Mai xuất hiện ở đây là vì đêm hôm qua chồng nói lỡ miệng, bà ta biết những chuyện Lý Đạt đã làm với cô cháu ngoại của mình ở trong trường học.
Cả đêm bà ta ngủ không ngon, trùng hợp ngày hôm sau lại là cuối tuần, bà ta nghĩ Tô Đồng không cần đi học nên trời mới tờ mờ sáng đã gạt chồng ngồi xe đi lên thành phố.
Nhưng không ngờ là bà ta chưa nhìn thấy bóng dáng cô cháu ngoại đâu đã nhìn gặp Lý Đạt.
Bởi vì hai người đã từng gặp mặt, xuất phát từ sự lễ phép, cho dù Lý Đạt có hoảng vẫn phải cố gắng đi lên chào hỏi.
Tôn Hồng Mai cũng không vì sự lễ phép của cậu ta mà nguôi giận, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng: "Tôi không nhận nổi tiếng thím này của cậu đâu."
Sắc mặt của Lý Đạt rất không tốt, cậu ta không biết liệu có phải mợ của Tô Đồng đã biết những chuyện mình làm rồi hay không chỉ có thể cúi đầu nghe phê bình giống như cậu học sinh mắc sai lầm.
Cũng may là sau khi Tô Đồng nghe bạn học chuyển lời lại thì vội vàng chạy tới.
Khi cô nhìn thấy Tôn Hồng Mai đang thở phì phì chờ Lý Đạt thì trong lòng thầm than không ổn.
Ở trong mắt cô, cho dù cô không hài lòng với hành động tỏ tình của Lý Đạt thì dù sao đây cũng là tự do của cậu ta.
Nhưng chắc chắn mợ không cho là như vậy, có lẽ mợ cô đột nhiên tới đây ngày hôm nay cũng là vì đã nghe cậu nói về chuyện này.
Cho nên sau khi nghe thấy bạn học nói rằng có một người tự xưng là mợ của cô đến tìm thì cô thầm than không ổn.
Cô đã liên tục dặn dò cậu hàng trăm hàng nghìn lần rằng đừng kể cho mợ biết về chuyện của Lý Đạt.
Yên tĩnh được nhiều ngày như vậy, cô còn tưởng cậu làm được rồi nhưng xem ra vẫn lỡ miệng nói ra.
"Mợ ơi, sao mợ lại đến đây?" Tô Đồng giả vờ như rất vui vẻ, sau khi chạy tới gần lập tức ôm lấy cánh tay của bà ta:
"Mợ có mệt không? Có khát không? Có đói không? Hay là cháu dẫn mợ đến nhà ăn trường cháu ăn chút gì nhé?"
Tô Đồng nói một hơi thật dài.
Cô vốn tưởng rằng Lý Đạt đủ thông minh biết nhân cơ hội này chuồn đi nhưng không ngờ cậu ta vẫn đứng đó không chịu nhúc nhích.
Lỡ như Tôn Hồng Mai muốn răn dạy cậu ta thật thì cô cũng không biết phải giúp như thế nào nữa.
Còn chưa đầy một năm nữa là tốt nghiệp rồi, cô chỉ hy vọng nó có thể trôi qua yên bình và thuận lợi thôi, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Ăn ăn ăn, sao mợ có thể nuốt trôi được đây?" Tôn Hồng Mai đánh mạnh vào mu bàn tay của cô cháu ngoại.
Tôn Hồng Mai làm việc nhà nông quanh năm, sức tay rất lớn, Tô Đồng đau nên mới không nhịn được kêu lên một tiếng.
Cả đêm bà ta ngủ không ngon, trùng hợp ngày hôm sau lại là cuối tuần, bà ta nghĩ Tô Đồng không cần đi học nên trời mới tờ mờ sáng đã gạt chồng ngồi xe đi lên thành phố.
Nhưng không ngờ là bà ta chưa nhìn thấy bóng dáng cô cháu ngoại đâu đã nhìn gặp Lý Đạt.
Bởi vì hai người đã từng gặp mặt, xuất phát từ sự lễ phép, cho dù Lý Đạt có hoảng vẫn phải cố gắng đi lên chào hỏi.
Tôn Hồng Mai cũng không vì sự lễ phép của cậu ta mà nguôi giận, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng: "Tôi không nhận nổi tiếng thím này của cậu đâu."
Sắc mặt của Lý Đạt rất không tốt, cậu ta không biết liệu có phải mợ của Tô Đồng đã biết những chuyện mình làm rồi hay không chỉ có thể cúi đầu nghe phê bình giống như cậu học sinh mắc sai lầm.
Cũng may là sau khi Tô Đồng nghe bạn học chuyển lời lại thì vội vàng chạy tới.
Khi cô nhìn thấy Tôn Hồng Mai đang thở phì phì chờ Lý Đạt thì trong lòng thầm than không ổn.
Ở trong mắt cô, cho dù cô không hài lòng với hành động tỏ tình của Lý Đạt thì dù sao đây cũng là tự do của cậu ta.
Nhưng chắc chắn mợ không cho là như vậy, có lẽ mợ cô đột nhiên tới đây ngày hôm nay cũng là vì đã nghe cậu nói về chuyện này.
Cho nên sau khi nghe thấy bạn học nói rằng có một người tự xưng là mợ của cô đến tìm thì cô thầm than không ổn.
Cô đã liên tục dặn dò cậu hàng trăm hàng nghìn lần rằng đừng kể cho mợ biết về chuyện của Lý Đạt.
Yên tĩnh được nhiều ngày như vậy, cô còn tưởng cậu làm được rồi nhưng xem ra vẫn lỡ miệng nói ra.
"Mợ ơi, sao mợ lại đến đây?" Tô Đồng giả vờ như rất vui vẻ, sau khi chạy tới gần lập tức ôm lấy cánh tay của bà ta:
"Mợ có mệt không? Có khát không? Có đói không? Hay là cháu dẫn mợ đến nhà ăn trường cháu ăn chút gì nhé?"
Tô Đồng nói một hơi thật dài.
Cô vốn tưởng rằng Lý Đạt đủ thông minh biết nhân cơ hội này chuồn đi nhưng không ngờ cậu ta vẫn đứng đó không chịu nhúc nhích.
Lỡ như Tôn Hồng Mai muốn răn dạy cậu ta thật thì cô cũng không biết phải giúp như thế nào nữa.
Còn chưa đầy một năm nữa là tốt nghiệp rồi, cô chỉ hy vọng nó có thể trôi qua yên bình và thuận lợi thôi, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Ăn ăn ăn, sao mợ có thể nuốt trôi được đây?" Tôn Hồng Mai đánh mạnh vào mu bàn tay của cô cháu ngoại.
Tôn Hồng Mai làm việc nhà nông quanh năm, sức tay rất lớn, Tô Đồng đau nên mới không nhịn được kêu lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.